"Năm đó một tháng trước khi ông chủ chết, đã từng nói với tôi, đời con cháu của nhà họ Cao, ông chủ không yên tâm nhất chính là cậu Phong."
"Ông chủ noi cậu Phong vẻ ngoài nhìn thì bất cần đời, kém cỏi nhưng thực chất có khí chất của một con hổ dũng mãnh trong tương lai. Nhưng một khi ông chủ rời khỏi trần thế thì tình cảnh của cậu nhất định sẽ không dễ dàng gì."
"Ông chủ nhắc nhở tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu."
"Cho nên cậu Phong, nếu quả thật cần phải lựa thông tôi chỉ nghe theo mình lệnh của cậu Phong!"
Lâm Vạn Quân nói một hơi làm Cao Phong nghe mà đỏ mắt.
Đối với Lâm Vạn Quân, Cao Phong căn bản không có nửa điểm nghi ngờ, bởi vì anh biết nhân phẩm của ông, cũng biết tác phong làm việc của ông nội.
Thì ra ông nội đã sớm nhìn ra được tình cảnh của mình sau khi ông mất nên đã sớm giao phó mình cho Lâm Vạn Quân.
"Cậu Phong, năm đó cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, tôi không theo cậu rời đi, xin cậu đừng trách tội."
"Bởi vì những chuyện này ông chủ cũng sớm đoán được, cho nên đã sắp xếp xong tất cả." Lâm Vạn Quân dừng một chút, sau đó dứt khoát đem mọi chuyện nói thẳng ra.
Sắp xếp cái gì?
Cao Phong nhìn Lâm Vạn Quân, trong lòng vô cùng cảm động. Người mà anh cảm thấy có lỗi nhất trong nhà họ Cao chính là ông cụ Cao!
"Nếu như ngày sau cậu Phong có rời khỏi nhà họ Cao thì không được can thiệp vào. Phải vì cậu Phong mà kiên trì ở lại nhà họ Cao, giữ lại lực lượng đợi cậu Phong trở về!"
Lâm Vạn Quân nói xong lời nhắn nhủ của ông cụ Cao thì vẻ mặt vô cùng thành kính, coi như đó là thánh chỉ.
"Ông nội, ông đều biết..." Hốc mắt Cao Phong đỏ ửng. Từ lúc ông cụ Cao qua đời, qua ba năm, đây là lần đầu tiên Cao Phong xúc động như vậy.
"Ông chủ đều biết! Ông chủ nói, cho dù cháu của ông không có một đồng nào cũng có thể tự lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cho nên mới bảo tôi không can thiệp mà ở lại nhà họ Cao giữ cho cậu Phong một chỗ, đợi ngày cậu trở về."
Anh đã hiểu ra tất cả rồi.
Năm đó, Cao Phong bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, chỉ có Lâm Vạn Quân vụng trộm tới gặp mình, còn để lại cho Cao Phong một số điện thoại di động, nói nếu cần trợ giúp thì cứ mở miệng.
Nhưng với tính cách cương liệt của Cao Phong thì sao muốn nhận sự giúp đỡ từ nhà họ Cao. Cho nên đã trực tiếp vứt dãy số đó vào thùng rác.
Bây giờ mới hiểu được thì ra tất thảy đều là do ông nội sắp xếp.
Ông cụ cũng đã sớm nghĩ tới, sau khi mình qua đời, Cao Phong sẽ như thế nào.
Ông cụ bảo Lâm Vạn Quân ở lại nhà họ Cao, giống như để lại lực lượng cuối cùng thuộc về một mình Cao Phong.
Nếu Cao Phong ở bên ngoài có thành tựu gì, đến lúc trở về nhà họ Cao sẽ có một phần lực lượng giúp đỡ anh.
Nhưng ông cụ Cao lại không ngời tới, Cao Phong sẽ trở thành một kẻ vô dụng bị người người chế giễu ở Hà Nội tận ba năm.
"Xem ra, cháu chỉ làm cho ông nội thất vọng" Giọng nói của Cao Phong trầm khàn, ẩn chứa đau thương vô tận.
Cả đời ông cụ cơ trí, có lẽ đã sớm thấy được kết cục của anh.
Còn anh thì lại chẳng thèm để ý chút nào, cho đến chết, ông cụ vẫn không yên lòng với anh.
Thâm tình như thế, Cao Phong nào dám quên?
Chỉ là, Cao Phong lại không thể giống như ông cụ hi vọng, có thành tựu giỏi giang trở về nhà họ Cao.
Lần đầu tiên anh cảm thấy, mình không thể tiếp tục trở thành kẻ ăn xong rồi ngồi chờ chết được nữa.
Chỉ có hành động mới an ủi được cho ông nội trên trời có linh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!