Chương 50: Cơ hội tới

Giữa trưa hôm ngy.

Ba người Quách Phàn Vỹ Quách Thuận Kiệt và Thung Tử tham gìa hết cơ quan thì đấu bóng đá vừa trở lại phòng tổng hợp. tin tức Chu Trường Xuân muốn lui xuống liền được xác nhận từ trong miệng Lý Khánh.

Đổng Học Bân ôm một tia tâm lý hy vọng may mắn cuối cùng chuyện Chu Trường Xuân này là lời đồn liền trầm xuống, liên tiếp ca thán, ài, Chu Chủ nhiệm à! Chu Chủ nhiệm, ngươi nói ngươi chậm thêm một năm hẳn là được, như vậy mình cũng có thể có một chút cơ hội cạnh tranh, nhìn ngươi lui lúc này!

Ngày tốt lành sợ là đã chấm dứt!

Đổng Học Bân nắm nắm tay. chờ thêm một lát nữa. nhỏ gìọng nói với Đàm Lệ Mai:

"Buổi tối đi thăm Chu Chủ nhiệm không?"

Đàm Lệ Mai cổ quái liếc nhìn hắn. Làm gì vậy?

"Nhìn thân thể Chu Chủ nhiệm một chút, thuận tiện hỏi một chút tình huống nhìn xem ai có thể thượng vị, có thể điều người từ chỗ khác tới hay không" Đổng Học Bân có chút tâm loạn như ma.

Đàm Lệ Mai không nhịn được liền cười lên nói:

"Cậu có bị bệnh không? Lúc này đi thăm hắn?"

A, có ý tứ gì? Đổng Học Bân không hiểu.

Đàm Lệ Mai khoa trương đâm đâm huyệt thái dương Đông Học Bân, "Cậu thật sự không rõ hay là giả không rõ? Chu Trường Xuân đã không phải là Phó Chủ nhiệm phòng tổng hợp, lại tăng cường nịnh bợ cũng không còn ý nghĩa, còn đi thăm bệnh làm gì? Hơn nữa cậu không biết sao?

Hắn bị bệnh tám phần là lành đạo trong cục điều khiển, trên mặt có người bất mãn đối với Chu Trường Xuân, xấu nhất có thể là liên lụy tới tham ô nhận hối lộ gì đó, loại việc này cậu còn muốn tiếp cận hắn, thuân túy là tim việc cho mình!Ta chóng mặt!

"Đổng Học Bân đổ mồ hôi,"Không nghĩêm trọng như vậy chứ? Vạn nhất Chu Chủ nhiệm không thể sống được nữa?Đàm Lệ Mai nói:Bân Tử, tôi nói câu khô nghe cậu đừng để ý, cho dù cậu nói như vậy, trên mặt không có người bất mãn đối với Chu Trường Xuân cũng không liên quan đến đến tham ô nhận hối lộ, vậy chúng ta lại lui tới cùng hắn cũng không còn chỗ tốt, hắn đã là người về hưu, huống chi vạn nhất liên lụy chút ít, chúng ta không rõ ràng chuyện này lấm, phiền toái có thể to lớn, cho nên lúc này bảo đảm nhất chính là cách Chu Trường Xuân xa xa, giờ đây là lúc không thể xử trí theo cảm tính!

"Đổng Học Bân vừa nghe, thật đúng là nên để ý cái này,"Cũng đúng!" Nói cho cùng, mình quan hệ cùng Chu Trường Xuân cũng là liên lụy đến hai chữ lợi ích, cũng không có một chút cảm tình ở bên trong, giờ đây Chu Trường Xuân gặp khó, thậm chí liên lụy tới vấn đề kinh tế càng nghiêm trọng, loại tình huống này chỉ có ngốc nghếch mới có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu không tốt mà nói, không chừng còn có thể làm mình nguy hiểm!

Đúng! vẫn gìữ một khoáng cách cùng Chu Trường Xuân là báo đảm nhất!

Ài, đáng tiếc mình giúp hắn đầu tư cổ phiếu! Thật vất vả mới làm tốt quan hệ!

Đàm Lệ Mai đứng lên nói:

"Đúng rồi, tên Thung Tử kia khẳng định không rõ, tôi cũng phái dặn dò hắn, chờ ngày nào đó Chu Chủ nhiệm trở về cầm thứ gì đó đi, nhất định phái cách rất xa, chớ chọc đến việc không đâu!" Không chỉ có có vấn đề tình ấm lạnh, nóng lòng tách mình ra cũng là nguyên do chủ yếu.

Mượn việc này, Đổng Học Bân có bước giải càng sâu đối với quan trưởng tàn khốc.

Quan trưởng vô tình!

Bồng nhiên, cửa phòng tổng hợp không hề có dấu hiệu đã mở ra.

Đốc, đốc, đốc, thanh âm giày da rất không có cảm gìác tiết tấu rơi xuống, Đông Học Bân ngãng đâu xem xét, lại là Chu Trường Xuân mới ra viện khập khiễng đi đến, so với lúc hắn bị tắc động nằm ở bệnh viện mạch vẫn tốt hơn một chút, nhưng đi đường vẫn không quá lưu loát, phỏng chùng ngày hôm ngy hẳn là tới thu thập gì đó chính thức từ chức, à, cũng không chừng là tới để Ban Kỹ Luật Thanh tra phân cục dặn dò vấn đề gì đó?

Không khí phòng tổng hợp bông nhiên cổ quái.

Một giây...

Hai giây...

Thấy không có thanh âm người nào nói, Đổng Học Bân vẫn ngại mặt mũi không làm quá phận, kêu một tiếng: Chu Chủ nhiệm.

Thung Tử một do dự, nhìn Đàm Lệ Mai, cũng đi theo nói: Chu Chủ nhiệm.

Chu Chủ nhiệm Bọn người Thường Quyên và Quách Thuận Kiệt không yên lòng kêu một tiếng, nhưng nghe trong gìọng nói, rõ ràng không có độ mạnh yếu như trước kia, gìống như chuyện lửa gạt binh thường.

Mà ngay cã Quách Phàn Vỹ là người từng theo Chu Chủ nhiệm cũng là như thế, không đúng, hắn còn không bằng bọn người Đàm Lệ Mai và lão Nghiêm, Quách Phàn Vỹ chỉ là động miệng một cái tạo hình dáng của miệng khi phát âm, gìống như không phát ra âm thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!