Chương 5: Phụ Lục! Phụ Lục! Phụ Lục!

Ăn xong cơm tối, Đổng Học Bân về phòng của mình, bắt đầu lục tung lên để kiếm đồ, cuối cùng tìm thấy một cái hộp gỗ nhỏ dưới giường, lấy ra bảng kết quả thi trắc nghiệp thời trung học của hắn, để lên trên bàn học, rồi chuẩn bị giấy và bút 2B, bắt đầu tập luyện trí nhớ, ABCD, 1234, trong đầu toàn là các câu trả lời.

Đây là phương pháp duy nhất mà hắn nghĩ rằng có thể thông qua được kỳ thi công chức, tuy rằng tỷ lệ chưa đến một phần, nhưng mà có hy vọng vẫn luôn tốt hơn.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Đổng Học Bân từ trong phòng ngủ ngồi ra ngoài phòng khách, một lần nữa lao vào luyện tập. AABDDCCABDC... Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu niệm, tập trung nhớ kỹ.

Mẹ có chút khó hiểu, liền hỏi:

"Học Bân, con làm gì vậy?"

Đổng Học Bân vội trả lời: Phụ lục, phụ lục!

Mẹ nháy mắt nhìn:

"Tư liệu ôn tập năm nay không phải đã mua rồi sao? Nhìn mấy tờ giấy này có ích gì?"

"Ai da, mẹ đừng quản, con có chừng mực mà" Chỉ cần BACK có thể sử dụng trong ngày thi, vậy thì nổ lực của hắn sẽ không uổng phí.

Luyện tập... luyện tập... luyện tập...

Một giờ... hai giờ... ba giờ đồng hồ...

Reng reng reng, điện thoại di động vang lên, Đổng Học Bân lấy ra nhìn, là một dãy số điện thoại lạ: Alo? Xin chào?

"Xin chào, là tiểu Bân sao?"

Bên kia truyền đến âm thanh của một ông già.

"Xin lỗi, xin hỏi ngài là?"

Tôi họ Hồ

Đổng Học Bân à lên một tiếng:

"Ông là Hồ gia gia? Thân thể của ông thế nào rồi?"

"Cũng nhờ phúc của cậu, cũng khỏe, ha ha, ngày hôm nay cậu có rãnh không, nếu như rãnh, đến bệnh viện ngồi chơi với ông già này một chút?"

"Ặc, xin lỗi, vài ngày nữa là đến kỳ thi công chức rồi, con còn phải ôn tập nữa"

Phía bên kia tryền đến tiếng nói có chút kinh ngạc:

"Cậu muốn thi công chức sao? Đợt thi báo danh trên kinh thành?"

Âm thanh dừng lại, Hồ gia gia trầm ngâm nói:

"ừ, nếu như cậu không có nắm chắc về thi viết, cậu đến bệnh viện khoa nội u tổng hợp tìm tôi, đừng thấy tôi già, mấy kỹ xảo trong kỳ thì công chức này tôi vẫn có thể truyền thụ cho cậu một ít, nhất là về phương diện luận đề, thế nào? Có hứng thú không?"

Đổng Học Bân ngẩn ngơ ra: A? Thật sao?

"Sao có thể không thật, ha ha, lão già này còn có thể gạt ân nhân cứu mạng của mình sao?"

Đối với đợt thi trắc nghiệm, Đổng Học Bân đã có phương pháp ứng đối, nhưng mà đối với phần thi viết luận văn thì lại không có nắm chắc:

"Được, vậy con đến, cảm ơn ông"

Cúp điện thoại di động, Đổng Học Bân thông báo một tiếng với mẹ, rồi nhanh chóng lấy sách bước ra ngoài cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!