Chương 4: Phải Thi Đậu

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Ánh nắng gắt gao của ngày hè bị đám mây che khuất, trời có vẻ âm u, mưa phùn lất phất làm cho bầu không khí mát mẻ hơn rất nhiều.

Vừa rời khỏi giường, chợt nhớ đến vớ và quần lót của mình còn ở nhà Huyên di, cả người Đổng Học Bân liền không được tự nhiên, vội vàng đi qua nhà 302 nhấn chuông cửa.

Dù sao thì cũng là người con gái mà mình thầm mến, Đổng Học Bân luôn muốn đem hình thái tốt nhất của mình ra để cho Huyên di thấy, chỉ là quần lót và vớ chân còn nằm ở trong, ài ài ài, sớm biết như vậy thì tối hôm qua dù phải liều mạng cũng phải lấy về, mong rằng Huyên di còn chưa giặt nó.

Cạch, cửa mở:

"Ồ, là Tiểu Bân sao, dì sắp đi làm rồi, vào đi"

Cù Vân Huyên ở một mình, trong nhà rất là thơm, là mùi thơm của phòng ở con gái, phòng khách lớn vô cùng sạch sẽ, kính thủy tinh được lau trắng tinh không có một hạt bụi.

Nghiêng người đi vào trong, Đổng Học Bân xấu hổ sờ sờ mũi, mặt nóng lên, nói: À à, đồ của con...

Cù Vân Huyên đang cúi người khom lưng mang đôi giày cao gót vào trong cặp chân nõn nà được buột trong đôi vớ chân quyến rũ, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên, cười cười chỉ vào trong phòng vệ sinh:

"Quần áo đều nằm trong phòng vệ sinh cả, ngày hôm qua đã giặt rồi, có thể là chưa khô, sao thế? Cần mặc liền à? Vậy để dì dùng máy sấy cho khô?" Cô đang quỳ một chân xuống, chân còn lại thì giơ cao, giữa váy lộ ra một khoảng trống màu đen, mơ hồ cực kỳ dụ người.

Mặt của Đổng Học Bân càng nóng lên nữa:

"A, không cần không cần, con tự mình làm được rồi, cảm ơn Huyên di"

Cù Vân Huyên lườm hắn một cái:

"Khách khí cái gì? Nói cảm ơn cũng phải là di nói với con"

Cô tiếp tục mang giày vào, Đổng Học Bân đi vào trong phòng vệ sinh lấy đồ, quần và áo thun thì treo trên giá móc đồ ở trong, còn ở phía lan can thì trên mấy cái quần lót và vớ chân, Đổng Học Bân nhanh chân bước lại, nhìn cũng không nhìn vội vàng lấy mấy món đồ nhỏ này ôm vào trong ngực, nghĩ đến hình ảnh đôi tay nhỏ bé mềm mại của Cù Vân Huyên đã chà sát trên quần lót của mình, hắn liền kích động lên, nói thế nào đây nhĩ, mà thôi khỏi nói, dù sao thì tâm tình cũng phức tạp miễn bàn rồi.

Phải nói là trùng hợp như thần, khi Đổng Học Bân lấy quần áo về nhà, đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra trong lòng có thêm một cái quần lót tơ tằm màu da, lấy nhầm rồi, cái này không phải là đồ lót của mình, là của Cù Vân Huyên.

Đổng Học Bân tự vỗ cho mình một cái tát, run run cầm lấy món đồ nhỏ của Huyên di trong tay, muốn treo nó lại trên móc, nhưng mà cảm xúc nơi tay trên quần lót làm cho lòng của Đổng Học Bân rung động, chần chờ một chút, hắn cẩn thận sờ sờ, vừa hưng phấn vừa khẩn trương kéo ra, tò mò nhìn vào bên trong.

Đây là quần lót của Huyên di.

Thật là đẹp mắt.

Trong lúc Đổng Học Bân đang nhìn mê li, thì ngoài cửa phòng, một đầu người thò vào:

"Nhanh lên một chút, dì còn phải đi..." Nói được phân nửa thì dừn gla5i, vì Cù Vân Huyên liếc mắt nhìn thấy Đổng Học Bân đang cầm món đồ nhỏ màu da trong tay, mặt liền đỏ lên.

Đổng Học Bân thiếu chút nữa đã té ngã xuống đất, theo phản xạ có điều kiện là ném cái quần lót vào trong máy giặt:

"Huyên di! Không phải! Thật sự không phải!"

Cù Vân Huyên trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

Tiêu! Tiêu! Tiêu rồi! Đổng Học Bân nghĩ rằng hình tượng tốt của mình trong lòng Huyên di đã bị hủy toàn bộ, khó lòng giải bày, nói:

"Không phải là như vậy! Con... con lấy nhầm... con..." Căn bản là giải thích không được, hắn bỗng nhiên nhớ đến ngày hôm nay rốt cục là chưa có làm thí nghiệm Lui lại, lập tức hô lên BACK!

................

Hình ảnh trôi qua cực nhanh!

Sau một giây, Đổng Học Bân chỉ nhìn thấy bàn tay của mình đang ở giữa không trung, vô thức lấy món đồ nhỏ màu da xuống ôm vào lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!