Chương 37: Cơ hội biểu hiện lại đến!

Ngoài căng

-tin.

Bọn người Đổng Học Bân và Đàm Lệ Mai sau khi nghe được tin tức cháy, lập tức cùng tất cả mọi người nhanh chóng chạy ra ngoài căng

-tin nhìn về hướng nhà lầu. Vị trí lửa đúng là chỗ lầu phòng tổng hợp, chỉ là tầng hai, cách phòng tổng hợp khá xa xôi, hắn là không lan qua.

Khói đặc cuồn cuộn từ vị trí trung tâm lâu hai tràn ra trong hành lang, theo cửa sổ bốc ra bên ngoài, nhìn thế lửa có vẻ không nhỏ.

"Vậy là văn phòng ai? Làm sao phát hỏa?"

Mau gọi 119!!

Nhanh gọi đi!

Trong đại viện tụ tập không ít người, kêu loạn một mảnh.

Ngay từ đầu Đổng Học Bân còn không có để ở trong lòng, cháy thì cháy, cũng không có quan hệ với hắn, mà khi hắn nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt Lý Khánh và Chu Trường Xuân trăng bệch, trong nháy măt giống như mình bạch cái gì đó, nhìn một địa phưong xa hơn ở chỗ lầu hai, ta dựa vào, đó là văn phòng Lý Khánh!!

Lý Khánh hô to một tiếng:

"Nhanh! Người phòng tổng hợp nhanh đi theo tôi!"

Chu Trường Xuân bối rối lau lau mồ hôi, đi theo đằng sau Lý Khánh vội vàng hò hét về hướng lầu,

"Nhanh cứu hoả! Cứu hoả!"

Bên kia, Quách Thuận Kiệt và Quách Phàn Vỹ đã nhanh chóng chạy theo, trong lòng Đổng Học Bân cũng biết tình thế không ôn, vội vội vàng vàng cùng hai người Đàm Lệ Mai Thung Tử ra sức chạy tới.

Đổng Học Bân tinh tường, nguyên nhân xảy ra hoả hoạn nhất định là cái siêu điện hư mất cảm úng nhiệt kia, Lý Khánh và Chu Trường Xuân trước khi ra ngoài đã quên rút ra, trách nhiệm tất sẽ truy cứu đến trên đầu hai người bọn họ, hơn nữa hai phần văn kiện buôi sáng rất quan trọng tựa hồ còn đang đặt ở văn phòng Lý Khánh, văn phòng cháy còn dễ nói, nhưng nếu văn kiện là có chuyện không hay xảỵ ra, trách nhiệm quá lớn, không chừng tập thể phòng tổng hợp đều sẽ bị xử phạt!

Hành lang lầu hai, khói đặc tràn lan, đến múc người ta không ngừng ho khan.

Bèn kia đã có vài người chỗ chính trị và tài vụ đang cửu hoả, một chậu nước đô về phía cửa gỗ bị thiêu đốt.

"Cửa bị đốt biến hình, không mở ra được!"

"Giữ thế lửa như cũ! Đừng để cho lửa thiêu ra ngoài!"

"Nhanh! Mang đến vài bồn nước! Không đủ dùng!"

Lý Khánh lúc này thật sự là gấp, ôm lấy một cái bình cứu hòa, phun lên cửa chính đóng chặt. Quách Thuận Kiệt và Quách Phàn Vỹ không tìm được bình cửu hỏa, sốt ruột hoảng hốt cầm vài cái chậu ở chỗ người phòng chính trị, đến bên cạnh buông vệ sinh đô nước chạy tới giội, một lát sau, bọn người Thường Quyên và Đổng Học Bân chạy tới cũng gia nhập công tác cứu hoả.

"Chuyện gì xảy ra? Lý Khánh! Nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra?" Cuối hành lang, một trung niên nhân phụng phịu chạy nhanh tới. Đúng là người đứng đầu phân cục

- thiất diện Cục trưởng Diêm Lượng!

Lý Khánh vừa vội lại loạn nói:

"Diêm Cục trưởng, tôi... tôi cũng không biết văn phòng làm sao lại xảy ra hoả hoạn!" Hắn là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, chỉ là trốn tránh trách nhiệm.

Diêm Cục trưởng chỉ vào cái mũi hắn nói:

"Đừng làm ra bộ dáng này! Nhanh cửu văn kiện ra!"

"Diêm Cục trưởng, tôi, tôi..." Lý Khánh không biết nên nói như thế nào cho tốt,

"Các văn kiện khác đều không là gì, nhưng, nhưng hai phần văn kiện cơ yếu buổi sáng ngài đưa cho tôi còn... còn đang ở bên trong!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!