Đổng gia.
Phòng ngủ nhỏ.
Đông Học Bân kê một cái gối đầu lên chiếu, bảo Cù Vân Huyên cỡi giày cao gót đen ra, đem cằm chống gối đầu nằm sấp ờ trên giường, sau đó mình mang dép lê lên trên giường quỳ gối ngồi chồm hỗm ở bên cạnh thân Huyên di, áy náy đờ lấy bả vai có áo sơ mi trắng của nàng, nhẹ nhàng xon bóp,
"Xương cô là chỗ quan trọng, sau này dì ngàn vạn lần chú ý, không thể công tác quá lâu, không thể ngồi một cái tư thế quá lâu, muốn sống lâu phải động, à, độ mạnh yếu đủ không?"
Cù Vân Huyên vùi đầu vào trong gối đầu ừm một tiếng,
"Rất thoải mái, cám ơn".
"Đều là con không tốt, dì cùng đừng cám ơn".
"Mặc kệ con, a, ờ đó đau, đau, nhẹ thôi".
Đông Học Bân nhanh chóng thu lực lại, cẩn cẩn thận thận ấn nhẹ xuông, Như vậy được không?
... Hô, được, ừm, được".
Bóp bóp, trong lòng Đông Học Bân bắt đầu tổ chức ngôn ngữ xem nên mở miệng thô lộ như thế nào, ánh mắt cũng không còn thành thật, dù sao Cù Ván Huyên ghé vào nơi đó không nhìn thấy mình, hắn muốn nhìn thế nào Huyên di cũng sẽ không biết, kết quả là, Đông Học Bân thẳng thắn nhịn tim đập trong ngực xuống, làm càn, ngắm tới ngắm lui tại bên tai, cô, phía sau lưng, eo thon, cái mông đầy đặn, chân dài và tất chân Huyên di, cuối cùng không khỏi ca ngợi một tiếng, Huyên di không chỉ có phía trước hoàn mỹ, đăng sau cũng rât hoàn mỳ, tuyệt đôi là tiêu mỳ nhân toàn bộ 360 độ đều đẹp.
"Mệt mỏi không? Nghỉ một lát".
"Không phiền không phiền, con cũng chỉ mói xoa bóp thôi mà, con xoa bóp phía sau lưng cho dì một lân nữa".
"Đừng phiền toái, con cũng đã một ngày mệt mỏi, đi ngủ sớm một chút".
"Đừng động, xương cổ là quan trọng, con xoa bóp phía sau lưng cùng đê cho dì thoải mái" Đông Học Bân bị da thịt nàng biến thành mê dược làm thần hồn điên đảo, rất không cam lòng rời tay, hưởng thụ xúc cảm mềm mại trên người Huyên di, hắn chậm rãi dời tay xuống, từ bả vai chuyên đến phía sau lưng, bắt đầu xoa bóp.
Cù Vân Huyên làm như rất hường thụ, âm thanh mơ hồ từ trong gối bỗng xuất hiện.
Đông Học Bân xúc động, sau khi cắn cắn răng, phi thường đột ngột thình lĩnh nói một câu:
"Huyên di! Con... tôi yêu em!"
A a a! Nói ra rồi! Rốt cuộc nói ra rồi!
Thân thê Cù Vân Huyên rõ ràng cứng đờ, đưa lưng về phía hắn không nói gì.
Đông Học Bân cũng không nhìn thấy vẻ mặt nàng, thấy nàng không nói lời nào, lập tức vội la lên:
"Mây năm trước tôi và mẹ vừa dời đến, khi đó ta bắt đầu thầm mến em, thật, tôi... khụ khụ... miệng tôi cứng, cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao tôi là thật sự đặc biệt thích em, Huyên di, em, em làm bạn gái ta được không?"
Cù Vân Huyên vẫn không rên một tiếng.
Đông Học Bân gọi cái này là một sự dày vò, lo lắng làm mặt đỏ bừng.
Một lát sau, Cù Vân Huyên ngồi dậy từ trên giường, vuốt tóc nghiêng đâu ngó ngó hắn,
"Tiểu Bân, thực xin lôi, dì một mực coi cậu là đệ đệ".
Được, bị cự tuyệt.
Đông Học Bân thất lạc một hồi, nhưng mà hắn tự biết, từ lâu có đầy đủ chuẩn bị tâm lý, cái khác biệt, nếu giờ phút này Cù Vân Huyên đáp ứng hắn, Đông Học Bân mới không thể tường tượng nổi.
Buồn bực buồn bực, Đổng Học Bân cảm giác mình tất yếu cần hỏi lý do bị cự tuyệt một chút,
"... Huyên di, em đừng nói qua loa kiểu đệ đệ này với tôi, tôi thật sự muốn biểt mình có chồ nào không tốt, à, có phải dì chê tôi trông không đẹp trai hay không? Xác thực, tướng mạo tôi thật sự không xứng với dì..." Không có tiên không tướng mạo, cái này một mực là chỗ Đông Học Bân tự ti.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!