Chương 16: Phòng Làm Việc Tổng Hợp

Thứ hai.

Tám giờ sáng.

Trên đường đến phân cục thành Tây báo danh dưới bầu không khí lạnh kích thích, nghĩ đến mục tiêu lâu dàu của mình thì suy nghĩ nhất thời có chút phát nóng lên, mặt của Đổng Học Bân cũng đỏ lên, hắn bây giờ vừa mới chân ướt chân ráo tiến vào trong cửa lớn của cơ quan nhà nước, còn muốn tiến vào chính trị?

Nếu như để cho mẹ hoặc là bạn học biết, phỏng chừng sẽ cười chết hắn luôn, nhưng mà Đổng Học Bân cũng không từ bỏ cái suy nghĩ không thực tế ấy trong đầu, hắn thật sự dự định từng bước thực hiện nó.

Đường Tự Tân khu thành Tây.

Sườn tây ngã tư đường.

Nhìn thời gian, vừa mới tám giờ hai mươi, còn nhiều thời gian từ đây đến chín giờ, Đổng Học Bân liền mua một ít bánh rán từ xe đẩy ven đường, đứng trước một cửa tiệm sách vừa tránh gió vừa ăn.

Đổng Học Bân đối với chổ này cũng có thể nói là khá quen thuộc, trường Thập Ngũ trung nơi mà hắn thi viết năm ở sườn đông, cửa nam thì là bãi giữ xe cho siêu thị, còn xa hơn về phía đông là cổng bắc của công viên Đào Nhiên Đình.

Vừa ăn xong cái bánh rán, liền nhìn thấy có một chiếc xe buýt dừng lại tại chổ này.

Một người vừa xuống xe liền thu hút cái nhìn, đó là một người rất cao, cao đến một mét chín, có thể trọng đại khái khoảng gần tám mươi ký, tuổi tác thì thoạt nhìn không khác gì Đổng Học Bân cho lắm, lưng rộng vai thô, vẻ mặt dữ tợn, trông có vẻ rất hung hăng, những người đi đường xung quanh đều nghĩ rằng người này là lưu manh, thấy hắn ta liền tránh đi.

Xuống xe, người thanh niên cao ráo ấy nhìn trái nhìn phải, rồi bước đến hướng của Đổng Học Bân.

Ngay khi Đổng Học Bân cho rằng mình sẽ gặp cướp giữa ban ngày, thì người cao to hắn đột nhiên ngồi xổm xuống bậc thang cách hắn khoảng một mét, đưa tay ra, sờ sờ một con mèo nhỏ đi lạc khá bẩn gần góc tường, dùng ngón tay gãi gãi cổ nhỏ của con mèo, con mèo thoải mái híp mắt lại, kêu meo meo một tiếng, chợt cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi liếm ngón tay của người cao to này.

Mày đói bụng à?

Giọng nói của người cao to vô cùng nhẹ nhàng:

"Muốn ăn cái gì? Tao mua cho mày ăn?"

Con mèo kêu meo meo lên, còn dùng cái móng nhỏ cào cào hắn.

Người cao to cười nó, rồi đi qua quầy bán hàng gần đấy mua hai cái chân giò hun khói, xé nhỏ ra đưa cho nó:

"Bé cưng, ăn đi, coi chừng nghẹn" Hành động lời nói của người này so với tướng mạo hình dạng của hắn tạo thành một sự tương phản mãnh liệt, làm cho Đổng Học Bân có chút không thích ứng nổi.

Người này, vẫn còn có ái tâm.

Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng đến tám giờ năm mươi.

Đổng Học Bân nhìn thoáng qua người cao to, quay người lại, đi đến hướng một cái cửa sắt màu xanh đồng. Nhìn xa xa, bên trong có một tòa nhà cũ hình như được xây từ thập niên tám mươi, cửa sắt đóng chặt, chỉ mở một cái cửa hông nhỏ bên trái, có mấy người đẩy xe đạp lục đục đi vào.

Đổng Học Bân cho rằng mình đi lộn chổ, vì hoàn cảnh làm việc nơi này khác xa so với tưởng tượng, ngay cả bảo vệ cổng cũng không có, đừng nói là quốc an, chổ này giống như một phân xưởng xí nghiệp quốc doanh thì đúng hơn.

Ngoài cửa trụi lủi, không có bất kỳ bảng hiệu nào.

Đổng Học Bân chớp mắt nhìn, thử cùng một người trung niên đẩy xe đạp đi vào.

"Này, cậu kia, chờ một chút!" Một người trong phòng trực vươn đầu ra, nhíu mày nói: Cậu tìm ai?

Đổng Học Bân vội hỏi:

"Xin hỏi chổ này là phân cục quốc an thành Tây sao? Tôi thi đậu vào đây, phòng chính trị kêu tôi sáng thứ hai chín giờ đến báo danh, tôi là Đổng Học Bân"

Người trong phòng trực à một tiếng, rồi lấy điện thoại bàn gọi, sau mười giây, người này buông điện thoại xuống gật đầu với Đổng Học Bân, đưa một bảng đăng ký quá:

"Ký tên vào đây rồi đi vào, phòng chính trị ở trong cùng hành lang lầu hai của tòa nhà màu xám phía đông nam, cậu trực tiếp đi đến đó là được, đừng đi lung tung"

Vâng, cảm ơn ông

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!