Rừng trúc tím? Phục Linh trợn tròn mắt,
"Tiểu thư hỏi rừng trúc tím làm gì?"
Thấy thần sắc Phục Linh kì quái, Tần Hoan thoáng do dự,
"Ta nhớ mang máng trong phủ có rừng trúc tím... mà lại không nhớ ra nó nằm ở đâu..."
Phục Linh khẩn trương nói,
"Trong phủ đúng là có một rừng trúc tím, ở góc phía đông bắc trong nội viện, nhưng địa phương đó là cấm địa của phủ, tiểu thư nghìn vạn lần cũng đừng đi đến đó."
Tần Hoan nhướng mày,
"Cấm địa? Em nói về cái này xem?"
Phục Linh liếc mắt ra cửa sổ một cái rồi khẽ nói, "Tiểu thư cũng biết lão gia trong phủ chúng ta phong lưu đa tình, có cực kỳ nhiều di nương. Trong phủ có lời đồn rằng 8 năm trước Nhị di nương thắt cổ tự tử bên trong rừng trúc tím kia.
Ngày trước rừng trúc chính là một quang cảnh rất đẹp trong phủ, nhưng từ sau đó nơi này trở thành cấm địa, còn có người nói ở đó có ma quỷ lộng hành nữa.
"Phục Linh rùng mình,"Bây giờ đừng nói các chủ tử, ngay cả hạ nhân cũng không dám đi vào trong đó."
Mấy ngày trước Phục Linh đã từng nói qua, gia chủ Tam phòng Tần An của Trung Dũng Hầu phủ trời sinh tính phong lưu, nạp vào không ít thiếp thất, hiện giờ trong phủ đã có 4 vị di nương. Tần Hoan nghe đến đây liền nhíu mày, bỗng nhiên nhịn không được hắt hơi một cái.
Phục Linh vội vàng kéo Tần Hoan,
"Tiểu thư mau mau thay quần áo ướt ra, thân thể người hiện tại đã bị giày vò không chịu nổi rồi. Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư thật sự độc ác mà, biết rõ tiểu thư vừa mới rơi xuống hồ mà hôm nay lại còn có thể trêu chọc tiểu thư như vậy!"
Tần Hoan nghe lời Phục Linh cứ thế đi vào trong phòng thay quần áo, suy nghĩ lại chưa từng dừng lại.
Đoạn cành trúc kia màu xanh lục nhạt, vòng quanh đốt trúc có chấm tím lốm đốm, đây chắc chắn chính là trúc tím.
Phục Linh nói rừng trúc tím ở góc đông bắc trong nội viện. Từ góc đông bắc đi đến hồ bán nguyệt khoảng cách rất xa, không thể có khả năng tự dưng có một nhánh trúc tím xuất hiện dưới đáy hồ, rất có khả năng là bị đem qua đây cùng với thi thể của Cửu tiểu thư...
Chẳng lẽ Cửu tiểu thư là bị giết ở trong rừng trúc tím kia?
Cửu tiểu thư vốn nhát gan, làm sao lại có thể chạy đến khu cấm địa lại còn bị đồn là có ma kia chứ?
Nghi vấn trong lòng Tần Hoan càng lúc càng nhiều, nhưng nàng lại không có cách nào đi đến rừng trúc để xem xét tình hình.
Thứ nhất, nàng vừa mới được giải trừ cấm túc, chạy đến hồ bán nguyệt cũng không sao, nhưng nếu như lại chạy tới rừng trúc? Nếu như Cửu tiểu thư đúng là bị giết đó, việc này nhất định sẽ khiến cho hung thủ hoài nghi.
Thứ hai, Phục Linh chắc chắn sẽ không để cho nàng đi.
"Mấy ngày nay có người nào ở bên ngoài dò xét chúng ta không?"
Phục Linh đang pha trà, nghe thấy thế liền hừ nhẹ một tiếng,
"Có nhiều lắm! Mấy hôm trước lúc còn chưa làm xong pháp sự, nô tỳ đến cửa viện lấy đồ ăn, Lưu đại nương dưới phòng bếp còn hỏi người như thế nào rồi, nô tỳ nhìn thấy rõ rành rành, phía sau lưng bà ấy còn có cả một đám người hóng chuyện..."
Tần Hoan ho nhẹ hai tiếng,
"Vậy em trả lời thế nào?"
Phục Linh thở dài,
"Nói ra thì trong phủ này cũng chỉ có Lưu đại nương đối xử với chúng ta tốt một chút, em cứ nói sự thật thôi, nói là tiểu thư trải qua chuyện lần này tuy là tìm được đường sống trong chỗ chết thế nhưng hình như bị tổn thương ở đầu, không nhớ được chuyện gì nữa rồi."
Tần Hoan giật mình, chẳng trách mấy ngày nay không thấy hung thủ có động tĩnh gì, hóa ra là vì nguyên nhân này. Có thể hung thủ cũng cho rằng nàng không còn nhớ gì nữa nên mới nới lỏng cảnh giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!