Chương 572: Chết thêm một người

Lúc Lý Mục Vân bước vào cửa tròn thì nhìn thấy Tần Hoan và Bạch Anh đang tìm đồ ở trong xó xỉnh. Lý Mục Vân cười cười rồi chắp tay hành lễ,

"Bái kiến Quận chúa..."

Tần Hoan xoay người lại, hơi ngạc nhiên nói,

"Ồ, Lý Đại nhân đã quay về rồi à?"

Lý Mục Vân đứng thẳng người dậy, nụ cười trên mặt cũng trở nên ôn hòa,

"Vâng, mới vừa từ trong cung về đây."

Tần Hoan liền nhìn gian phòng này một vòng rồi thở dài,

"Ta căn bản còn tưởng rằng chỉ một quyển hồ sơ thôi thì không khó tìm lắm, nhưng ta đã đảo quanh một vòng trong nhà kho này rồi, cảm giác việc này thật sự phải dùng chút thời gian. Chẳng trách Lý Đại nhân đã tìm suốt mấy ngày đều không có kết quả."

Việc này đúng thật là do Đại Lý Tự làm việc không chu toàn, Lý Mục Vân cũng hiểu được điều này nên liền nói,

"Khiến Quận chúa chê cười rồi, mấy hôm nay trong nha môn còn có nhiều việc khác mà hồ sơ kia chỉ thiếu có mỗi một quyển cho nên vẫn chưa tìm ra."

Tần Hoan phất phất tay áo dính bụi bẩn,

"Vừa rồi ta vốn nghĩ muốn hỗ trợ một chút, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy từng rương từng rương lớn này thì mới biết là không phải dễ dàng như vậy."

Lý Mục Vân liền nói,

"Sao dám làm phiền Quận chúa hỗ trợ như vậy chứ, hôm nay để cho bọn họ tìm suốt đêm là được rồi."

Tần Hoan cười,

"Như vậy chẳng phải mọi người sẽ oán trách ta đi chuyến này sao. Lý Đại nhân không cần phải sốt ruột, cứ để khi nào mọi người có thời gian rảnh rỗi rồi tìm lại thử xem."

Tần Hoan vừa nói vừa đi ra ngoài, "Sáng nay ta vừa đến nha môn Tri phủ, biết được bên kia cũng không tìm được manh mối gì mới. Mà Tri phủ Đại nhân còn nói Đại Lý Tự bên này vẫn chưa đưa hồ sơ còn thiếu qua đó nên ta mới muốn đến đây xem thử.

Hiện tại biết được hồ sơ này vẫn chưa tìm được ra nên cũng không ở đây lâu nữa, tránh cho quấy nhiễu công việc của nha môn.

"Thủ vệ kia nghe vậy liền thấy buồn cười, hắn nghĩ thầm rốt cuộc thì Quận chúa này cũng biết được thế nào là khó khăn rồi. Lý Mục Vân cùng đi ra bên ngoài với Tần Hoan,"Khiến Quận chúa chê cười rồi, chuyện hồ sơ ta nhất định sẽ thúc giục hạ nhân mau mau tìm ra. Thời gian này Quận chúa và Trịnh Đại nhân phải hao tốn quá nhiều tâm huyết cho vụ án rồi.

"Tần Hoan nghe xong liền chau mày,"Ủa?

Lý Đại nhân có việc khác phải làm rồi à?

"Lý Mục Vân nghĩ nghĩ rồi nói,"Hiện tại nói cho Quận chúa cũng không sao cả, qua 2 ngày nữa thì mọi người cũng đều biết cả thôi. Là chuyện trong Binh bộ, mấy tuyến Vận chuyển sứ trên Tây Bắc có khả năng dính líu đến chuyện tham ô quân lương.

Thánh thượng đã rất tức giận, yêu cầu Hình bộ và Binh bộ cùng nhau điều tra. Đại Lý Tự vốn có quyền kiểm soát Hình bộ cho nên lần này cũng cần phải tham dự vào.

Liên lụy đến tính mạng mấy chục vạn tướng sĩ trên biên cảnh Tây Bắc cùng an nguy của Đại Chu, cho nên án tham ô quân lương đương nhiên quan trọng hơn án mạng của 1 người rồi.

Tần Hoan gật đầu,

"Ta hiểu rồi, nếu đã như vậy thì đành vất vả cho Đại nhân rồi. Án mạng trong thành đã có Trịnh Đại nhân và Triển bổ đầu theo sát thì chắc hẳn sẽ không xảy ra sai sót gì."

Lý Mục Vân nói,

"Nếu muốn giải quyết được vụ án này thì không thể thiếu được công lao của Quận chúa đâu."

Tần Hoan cười cười, lại nói mấy câu nữa với Lý Mục Vân rồi mới cáo từ rời khỏi. Lý Mục Vân tiễn nàng đến tiền sảnh, nhìn nàng đi rồi thì mới nhíu chặt lông mày.

Tiểu lại trực ban liền nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!