"Cô nương họ Chung kia cũng không biết Triệu Gia Hứa có xích mích với ai, mà thậm chí nàng ta còn không biết chuyện gì xảy ra giữa Triệu Gia Hứa và Hà Văn Tài.
Nàng chỉ nói 2 tháng gần đây thấy Triệu Gia Hứa rất vui vẻ, thường xuyên được lão gia chủ nhà giữ lại viết văn chương còn những chuyện khác thì nàng không biết.
Triệu Gia Hứa đa phần đều đến chỗ nàng vào xế chiều, bởi vì Triệu Vu thị nên hắn không dám ngủ lại chỗ nàng, mà cho dù có vô tình ngủ lại thì cũng phải nghĩ ra một lý do để lừa gạt Triệu Vu thị.Cô nương đó còn nói Triệu Gia Hứa cực kỳ sợ hãi Triệu Vu thị. Trước kia Triệu Gia Hứa không có phụ mẫu, nhưng trong tộc Triệu Vu thị vẫn còn phụ thân và huynh trường nên một khi hắn làm ra chuyện có lỗi với Triệu Vu thị thì tộc nhân của nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Cũng chính vì vậy mà Triệu Gia Hứa chỉ có thể chờ nàng sinh ra hài tử rồi mới đón nàng về nhà.
"Từ sáng sớm Tần Hoan đã đến nha môn, Trịnh Bạch Thạch liền nói tỉ mỉ lại chuyện mà quan phu đã điều tra ra được. Tần Hoan nghe thấy thế liền chau mày,"Học phí mà Triệu Gia Hứa kiếm được cũng chỉ như vậy, mặc dù Ngụy phủ trả không ít bạc nhưng Triệu Vu thị vẫn phải biết đến chuyện này chứ?
Nghe nói chỗ cô nương kia ở là một dân trạch độc lập, tòa nhà như vậy mặc dù không lớn thì cũng xem như độc môn độc viện, tiền thuê 1 tháng cũng phải 10 lượng bạc nhỉ? Nghe nói hôm qua chủ tử bọn họ còn đến Cẩm Tú phường mua gấm vóc, mà đồ bán bên trong Cẩm Tú phường giá cả không hề rẻ.
Một cô nương như nàng ta không làm gì ra tiền thì bạc này chắc chắn phải là của Triệu Gia Hứa cho, nhưng bạc của Triệu Gia Hứa là từ đâu mà có?
"Tần Hoan hỏi xong Trịnh Bạch Thạch liền cười nói,"Điều Quận chúa nghĩ đến này bọn ta cũng nghĩ ra, Chung cô nương kia nói rằng Triệu Gia Hứa ngoại trừ dạy học trong trường của Ngụy phủ ra thì còn viết tranh chữ mang đi bán.
Triệu Gia Hứa là một người am hiểu tranh chữ, 1 tháng vẽ 4-5 bức tranh hoặc viết ra 4-5 bức thư pháp, mỗi bức có thể bán được 1 lượng đến 5 lượng bạc.
Số tiền bán được đều đưa cho Chung cô nương chi tiêu, Triệu Gia Hứa cực kỳ sủng ái nàng ta, hắn cảm tấy Triệu Vu thị không thể sinh được nhi tử nên mới gửi gắm hy vọng lên người Chung cô nương này.
Nửa năm nay hắn vẫn còn đang chăm sóc thân thể cho nàng ta.Mấy cửa hàng thi họa mà Triệu Gia Hứa mang tranh đến gửi bán thì chúng ta cũng đều đến hỏi, hiện tại Triệu Gia Hứa vẫn còn mấy bức tranh chưa bán được, bọn họ nói là do Triệu Gia Hứa tự mình mang đến.
Trình độ vẽ tranh viết chữ của hắn thuộc bậc trung nên thường chỉ bán cho những người trong nhà tiền tài không dư dả, chỉ có thể mua được tranh vẽ của các loại thư sinh hay văn nhân. Ngoại ra thì các cửa hàng thi họa trong kinh thành đều cho ký gửi, hoặc chuyện môn đi thu lại tranh vẽ của người khác.
Cửa hàng mua vào 4-5 lượng bạc, qua tay liền có thể bán được 10 lượng, từ đó kiếm được tiền chệnh lệch giá.Chúng ta đã hỏi đủ mọi nhà rồi, nhưng không có người nào từng đến phía Tây cả, ngay cả người tin giáo cũng không có. Mà vụ án mới chỉ trôi qua 2 ngày nên về cơ bản bọn họ đều có người đứng ra làm chứng, như vậy thì bọn họ đã được loại khỏi diện tình nghi.Tần Hoan nhíu mày,Vậy bên phía Đại Lý Tự có tìm thấy hồ sơ không?
"Trịnh Bạch Thạch lắc đầu,"Vẫn chưa, tự dưng bỏ sót mỗi 1 cuốn nhỏ nên còn không biết liệu có lẫn vào các công văn khác không. Gần đây Đại Lý Tự có một số công văn ở dưới đưa lên cần phải xử lý ngay cho nên không thể điều hết nhân lực đi tìm chỉ 1 quyển công văn được.
Huống chi Đại Lý Tự và bọn ta cũng không cùng chung nha môn nên không tiện thúc giục.
"Đại Lý Tự quản lý thẩm tra lại toàn bộ vụ án kiện tụng trong Đại Chu nên đương nhiên cực kỳ bận rộn. Tần Hoan biết rõ điều này liền hỏi,"Hôm nay Điện hạ có đến không?
"Trịnh Bạch Thạch trả lời,"Hôm nay chắc là Điện hạ không đến rồi.
"Thấy giọng nói Trịnh Bạch Thạch hơi trầm xuống thì Tần Hoan cảm thấy bất thường,"Sao thế? Hình bộ xảy ra chuyện gì?
"Trịnh Bạch Thạch cười lắc đầu,"Thật ra thì cũng không phải, chỉ là bên phía Sóc Tây quân truyền tin đến nói lương thảo năm nay đưa đến Sóc Tây quân có vẫn đề nên hiện tại còn phải chờ Binh bộ đến xét xử.
Hoàng thượng biết Điện hạ vừa trở về từ Sóc Tây quân cho nên mới lệnh cho Điện hạ cùng tra xét với Binh bộ.Quân lương xảy ra vấn đề?
"Tần Hoan kinh ngạc, quân lương xảy ra vấn đề không phải chuyện nhỏ, đại án vàng ròng hơn 10 năm trước cũng chính vì quân lương bị cướp trên đường áp tải cho nên mới gây ra rất nhiều thương vong và thảm kịch cho các tướng sĩ. Trịnh Bạch Thạch thở dài, nụ cười trên mặt cũng tiêu tán,"Những quân lương này căn bản năm nào cũng phải đưa ra ngoài, dọc đường đi tốn 2 tháng. Hai tháng trước vừa đến được Sóc Tây quân, trong đó ngoại trừ quân lương thì còn có cả tiền lương binh sĩ nữa.
Quân lương đưa đến Tây Bắc vốn đều là gạo tẻ và hạt kê do đồn điền ở Tây Bắc mới trồng ra năm ngoái. Nhưng khi đến được chỗ Sóc Tây quân mở ra thì thấy thực ra là hạt kê đã để không biết bao lâu, lên mốc meo không thể ăn được.
Duệ Thân Vương ở Sóc Tây quân nhiều năm, đó là cánh quân tinh nhuệ nhất ở phía Tây Bắc cho nên các Vận chuyển sứ vận chuyển quân lương ở khắp các nơi đến đây đều không dám thất lễ, vậy mà hiện tại lại xảy ra chuyện.Những hạt kê này đừng nói là ăn no, các tướng sĩ ăn vào đều không ai là không tiêu chảy, nghiêm trọng hơn thì mấy ngày choáng váng đầu óc, nôn mửa không đứng dậy nổi. Nếu như lần này giặc Nhung đột kích thì các tướng sĩ ngay cả đao cũng không cầm nổi thì chẳng phải làm hại quốc gia rồi sao?
Hiện tại còn đang thời kỳ giáp vụ, lúa còn chưa chín vàng cho nên lần này Sóc Tây quân coi như đã bị chặt đứt lương thảo rồi, Duệ Thân Vương quyết định phải điều động lương thực dự trữ từ kho thóc Lương Châu.
Nhưng dù là vậy thì cũng chỉ đủ cho Sóc Tây quân ăn trong 3-4 tháng, tấu sớ là được gửi đến từ nửa tháng trước, Hoàng thượng lập tức hạ lệnh đưa thêm quân lương đến biên cảnh nhưng cũng không biết có đến kịp hay không.
Trước mắt xử lý chuyện quân lương đã sau đó Hoàng thượng mới cho người đi kiểm chứng chuyện này.
"Vẻ mặt Trịnh Bạch Thạch cực kỳ bi thương,"Những người này dám đánh chủ ý lên đầu Sóc Tây quân, đúng là..."
Tần Hoan nghe xong liền thấy lạnh của người, năm ngoái vừa mới xử lý xong án tham nhũng của đám Diêm vận sứ phía Đông Nam thì năm nay lại xảy ra chuyện đối với quân lương. Ngay cả quân lương của Sóc Tây quân còn bị giở trò như vậy thì những nơi khác sẽ thế nào chứ?
Tham ô xuất hiện liên tiếp thì không phải là chuyện tốt đối với Đại Chu, mà chuyện tham ô hoành hành trên quan trường thì coi như nhà giột từ nóc, cứ như vậy mãi chẳng phải quốc gia sẽ sụp đổ sao...
"Những người này lá gan lớn thật sự..." Tần Hoan muốn nói lại thôi, nàng là nữ tử, lại ở trước mặt Trịnh Bạch Thạch nên không tiện nghị luận quá nhiều về chuyện triều chính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!