"Trùng hợp như vậy? Đúng lúc cả mấy người đều cùng xảy ra chuyện?"
Trịnh Bạch Thạch hơi kinh ngạc, gia đình Uy Viễn Bá phủ có công với đất nước, cho nên con cháu trong nhà nếu đều là hạng người thấy lợi là ham thì nhất định sẽ tranh đấu đầu rơi máu chảy vì gia sản của tổ tiên.
"Mặc dù nói Tam công tử không phải là con ruột của Uy Viễn Bá thế nhưng tốt xấu gì hắn cũng cùng một mẹ sinh ra với Tứ công tử, hai người bọn hắn vẫn là huynh đệ mà..."
Nói như vậy thì Trịnh Bạch Thạch cũng thở dài một hơi, trong thế gia đại tộc, chuyện huynh đệ trong nhà tranh chấp với nhau là chuyện như cơm bữa rồi.
Triển Dương liền nói, "Hiện giờ trong Uy Viễn Bá phủ ngoại trừ Nhị thiếu gia và Tứ thiếu gia tính cách không tốt thì cũng không còn gì khác để điều tra cả.
Cho dù chuyện này có hơi kỳ quái nhưng thực tế vẫn là cả 3 người cùng xảy ra chuyện, nên đến cuối cùng lại là một người không phải nhi tử ruột của Uy Viễn Bá đến để kế thừa tổ tiên.
"Trịnh Bạch Thạch hỏi tiếp,"Vậy Đại công tử nhà bọn họ đâu?
"Triển Dương lắc đầu,"Chuyện này không điều tra ra được, nghe nói lúc rời khỏi nhà thì hắn không mang theo gì cả, ngay cả hạ nhân cũng không dẫn theo.
Những bằng hữu thân thích năm đó của hắn đều đã hỏi qua một lần rồi nhưng ai cũng đều không gặp hắn, không biết đã bỏ đi đâu rồi."
Tần Hoan chau mày, đột nhiên nảy sinh ra một suy nghĩ không tốt lắm.
Vị Đại công tử Uy Viễn Bá này đã bỏ nhà đi nhiều năm như vậy mà vẫn còn không có tin tức gì, chẳng lẽ hắn đi Tây vực?
Không trách được Tần Hoan suy nghĩ nhiều, thật sự là lời Trương đạo sĩ nói qua bao quát cho nên bất kể người nào dù chỉ có một chút nghi ngờ thôi nàng cũng sẽ nghĩ đến.
Tần Hoan cứ mải suy nghĩ như vậy một lúc lâu sau mà vẫn không có bất kỳ chứng cứ cùng tung tích gì để chứng minh cho nên chỉ có thể tự mình buông bỏ mà thôi.
Trịnh Bạch Thạch thở dài,
"Một người đang êm đẹp lại mất tích, chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì đó ở bên ngoài?"
Vấn đề này đương nhiên chẳng ai biết, Trịnh Bạch Thạch khoát tay áo, "Thôi, vẫn nên theo dõi sát sao một chút, vừa rồi Thế tử Điện hạ và Quận chúa vào thiên lao gặp Trương đạo sĩ, ông ta nhận ra những nét vẽ bằng chu sa kia chính là một loại bùa chú tà khí trong Bái Nguyệt giáo.
Những tro tàn này có lẽ chính là sau khi hung thủ đốt tiền giấy hoặc bùa chú gì đó, việc này liên quan đến Bái Nguyệt giáo.
Đại khái hung thủ đã từng đến phía Tây tu luyện mấy thứ này trong Bái Nguyệt giáo, hiện tại ngoài trừ điều tra những chuyện đời tư thì còn phải xem xem bọn họ đã từng đến phía Tây hay chưa, hoặc là có quen biết người nào đi phía Tây hay không.
"Triển Dương nghe xong thoáng kinh ngạc,"Vậy Trương đạo sĩ đó có nói cái này để làm gì không?
"Trịnh Bạch Thạch thở dài,"Chính là lập đàn tràng để siêu độ vong nhân, nhưng phải dùng người sống để tế bái, cực kỳ tàn ác.
Những người này cũng thật sự là mất trí cả rồi...
"Triển Dương nghe vậy liền hoảng hốt,"Vậy chắc hẳn Trương đạo sĩ cũng biết đàn tràng này bài trí thế nào đúng không?
"Trịnh Bạch Thạch lại thở dài, Yến Trì nói,"Trương đạo sĩ nói rằng phải chờ người thứ 3 chết rồi ông ta mới có thể giúp được, hiện tại ông ta cũng không biết rốt cuộc là hung thủ muốn làm gì.
Nhưng đương nhiên lời nói của ông ta cũng không thể tin được hoàn toàn, Triển bổ đầu và Trịnh Đại nhân vẫn phải tận lực đi điều tra thôi.
Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Bái Nguyệt giáo, phải đặc biệt chú ý.
"Triển Dương vội vàng gật đầu,"Mấy hôm nay ta đi thẩm vấn thì cũng đều hỏi về những chuyện liên quan đến Bái Nguyệt giáo, nhưng trong kinh thành cực kỳ hiếm có người biết được đến những điều này.
Ngược lại thì đạo sĩ ở 2 nơi đạo quán bên ngoài kinh thành lại biết, có điều bọn họ lại coi Bái Nguyệt giáo chính là tà giáo nên cực kỳ căm hận.
Còn những chuyện khác thì hiện tại vẫn không phát hiện ra được gì mới, trong kinh thành lấy Phật giáo làm đầu, Đạo giáo xếp sau cho nên đối với những gia đình có công với đất nước thì Bái Nguyệt giáo cũng là một thứ gai mắt, còn đám dân chúng thì không có nhiều thời gian rảnh rỗi mà đi thờ phụng giáo phái mới."
Bái Nguyệt giáo chính là một giáo phái nhỏ, mặc dù nói Phật giáo được truyền thừa từ phía Tây nhưng đa kéo dài hương khói được mấy trăm năm trong đại lục Trung Châu cũng.
Ngay trong Hoàng thất cho tới dân chúng tầm thường đều luôn thờ phụng, đặc biệt là Hoàng thất tiền triều lệnh cho toàn quốc tu sửa cải tạo chùa chiền thờ Phật. Từ đó Phật giáo lại càng vượt lên lớn mạnh hơn Đạo giáo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!