Chương 50: Giáo huấn hoắc ninh

"Tiểu thư, vì sao phải triệu tập nam bộc Hầu phủ đến tiền viện?"

Đêm qua nghỉ ngơi ở chỗ Nhạc Ngưng, sáng sớm liền nghe nói Nhạc Thanh và Nhạc Giá đang triệu tập nam bộc Hầu phủ, lông mày Tần Hoan hơi nhíu,

"Có lẽ là đêm qua tra xét tùy tùng của Tống thị không có kết quả, cho nên mới tra đến Hầu phủ."

Nghĩ lại chuyện đêm qua, Phục Linh vẫn còn sợ hãi, tiến lên nói khẽ với Tần Hoan,

"Tiểu thư, lát nữa chúng ta qua thăm Thái trưởng Công chúa xong rồi rời đi thôi, chúng ta ở đây 2 ngày cũng nên quay về Tần phủ rồi. Mặc kệ là người của Tống thị hay là người của Hầu phủ, nếu đã cố tình đến dọa chúng ta thì chắc chắn có ác ý, chỗ này không an toàn nữa."

Tần Hoan biết Phục Linh sợ hãi,

"Ta biết suy nghĩ của em, nếu bệnh của Thái trưởng Công chúa không còn đáng ngại nữa thì chúng ta đi."

Phục Linh gật gật đầu, vừa ngẩng đầu lại 'Ơ' một tiếng, Tần Hoan nhìn theo ánh mắt Phục Linh liền thấy Hoắc Ninh đang vênh mặt ưỡn ngực đi đến đây. Mí mắt nàng khẽ động đậy, đương nhiên nàng hiểu vì sao Hoắc Ninh lại ở đây.

Thấy Hoắc Ninh dùng ánh mắt kiêu ngạo tự mãn nhìn mình, Tần Hoan bước đi chậm hơn.

"Sao ngươi lại ở đây?" Hoắc Ninh khẽ hất hàm, định làm ra vẻ không thèm để nàng vào mắt, thế nhưng đôi mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào Tần Hoan.

Hôm nay Tần Hoan mặc váy xếp ly màu xanh da trời thêu hoa sen liền cành, tóc đen thả dài như thác, đôi mắt áng trong vắt, toàn thân ẩn giấu vẻ cao quý và nhu hòa. Dưới ánh nắng ban mai lờ mờ sáng, nhan sắc của nàng càng trở nên xinh đẹp.

Tần Hoan cười như không cười nhìn sang Hoắc Ninh, mặc dù nàng không nói chuyện, nhưng ánh mắt giễu cợt kia của nàng cũng đủ khiên Hoắc Ninh phát điên.

"Ta đang hỏi ngươi! Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Hoắc Ninh nhíu chặt lông mày, ban nãy hắn cố ra vẻ cao cao tại thượng thì giờ đây sụp đổ, hắn lập tức cảm thấy lo lắng giống như có trăm móng vuốt cào xé trong tim vậy.

Ánh mắt nàng nhìn hắn giống như nhìn người xa lạ, mà nét mặt của nàng còn lạnh lùng xa cách hơn cả hôm đó.

Chẳng lẽ nàng không phải giả vờ?

Chẳng lẽ nàng thật sự không còn tâm tư gì với hắn?

Hoắc Ninh siết chặt nắm đấm, trong lòng vừa tức giận vừa nhục nhã, hắn vốn nên lập tức phất tay áo mà rời đi, không để lại cho nàng nét mặt tốt nào.

Thế nhưng không biết vì sao mà hai bàn chân hắn giống như bị quả tạ nghìn cân đè vào, không thể nhúc nhích được.

Hoắc Ninh nghiến răng, giọng nói trở nên không được tự nhiên,

"Ngươi có biết lần này Hầu phủ náo loạn? Lúc này sao ngươi lại dám đến Hầu phủ? Nghe lời ta, ngươi phải quay về Tần phủ nhanh lên, trước khi án tử của Tống tiểu thư kết thúc thì ngươi đừng đến đây nữa!"

Nét giễu cợt trên mặt Tần Hoan tiêu bớt một nửa, ánh mắt nàng tối sầm xuống, Hoắc Ninh cũng không phải là người gian ác, thế nhưng hắn được cưng chiều quá mức khiến cho tính tình lẫn dáng vẻ đều đậm nét quý công tử, vừa tự đại vừa ngạo mạn.

Hắn vẫn cố tình không hiểu, lúc Cửu tiểu thư để ý đến hắn, nàng tôn hắn lên thành thần. Còn khi Cửu tiểu thư không thèm để ý đến hắn nữa, hắn thậm chí còn không bằng ngọn cỏ dại ven đường.

Hắn làm sao có thể hiểu được, nếu như hắn chỉ ăn nói ôn tồn mềm mỏng một chút, Cửu tiểu thư sẽ vô cùng cảm kích hắn?

"Hoắc công tử quá phận rồi."

Giọng Tần Hoan lạnh lùng nghiêm nghị, Hoắc Ninh không tin được mà trợn tròn mắt.

Tần Hoan tiếp tục nói,

"Từ nay về sau, Hoắc công tử đừng nên dùng mấy lời nói như vậy. Tần Hoan và Hoắc công tử mới chỉ có duyên gặp gỡ được vài lần, Hoắc công tử nói như vậy có hơi mạo phạm, người ngoài nghe thấy e là sẽ hiểu lầm."

Hoắc Ninh tức nghẹt thở, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ khó chịu thế này.

"Ngươi... Cái gì mà vài lần gặp gỡ, người rõ ràng là..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!