Vết thương Yến Trì trên vai và lưng, Tần Hoan nghiêng người, cố gắng vòng băng vải qua trước ngực hắn. Mặc dù Yến Trì ngồi rất đoan chính nhưng hơi thở của Tần Hoan như có như không phả vào gáy hắn, trực tiếp khiến sống lưng hắn tê rần.
Tần Hoan rất nhanh chóng vòng qua 3 vòng, thắt nút lại rồi lùi ra sau,
"Điện hạ, đã băng bó xong, chú ý những điều Tần Hoan vừa nói, dược này 2 ngày đổi 1 lần, chờ chút Tần Hoan sẽ viết một đơn thuốc để uống."
Yến Trì nghe thế nhìn về phía Bạch Phong, Bạch Phong tiến lên một bước, hai tay cầm hộp gỗ cung kính dâng lên.
Tần Hoan nhìn cái hộp kia, do dự chưa nhúc nhích.
Mồ hôi trên mặt Yến Trì đã khô hết, hắn mặc áo bào vào, động tác cực kỳ lưu loát thuần thục cứ như không hề biết đau đớn là gì.
"Cầm lấy đi, cũng không phải là châu báu quý trọng gì." Yến Trì không nhìn Tần Hoan nhưng nói như ra lệnh.
Tần Hoan đã ở lại Hầu phủ, chẩn bệnh cho Yến Trì đương nhiên không phải để nhận lấy báo đáp, huống chi đồ của hắn nàng nào dám thu loạn?
Yến Trì chậm rãi gài nút áo,
"Giữa ta và ngươi, đã thân thiết đến mức không cần thu phí chữa bệnh?"
Lời này vừa nói ra, Tần Hoan ngước mắt lên, nàng là đang dựa vào lễ nghi mà suy xét, thế nhưng nếu như vậy mà tạo thành hiểu lầm thì nàng làm gì còn lý do gì mà không nhận? Bởi vậy nàng đã ra quyết định, giơ tay lên nhận lấy.
Việc làm cho nàng ngoài ý muốn chính là hộp gỗ này nhẹ hơn so với tưởng tượng của nàng rất nhiều. Lời nói của Yến Trì cũng thật sự có đạo lý nên nàng nhận lấy cũng rất yên tâm,
"Đa tạ Thế tử Điện hạ, nếu không còn chuyện gì nữa Tần Hoan xin phép cáo lui."
Yến Trì 'ừ' một tiếng, chỉ chờ cho Tần Hoan đi qua khỏi bình phong mới nhìn ra ngoài. Đợi cho Tần Hoan đi hẳn ra cửa, Bạch Phong lập tức tiến lên nói,
"Điện hạ, vết thương thế nào rồi?"
Yến Trì lắc đầu,
"Không đáng ngại, nàng xử lý thỏa đáng hơn so với đại phu trong quân nhiều."
Bạch Phong mím môi không lên tiếng, xem ra vị tiểu y tiên này quả đúng thật danh bất hư truyền.
Dừng lại một chút, bỗng nhiên Yến Trì trầm giọng nói,
"Đi tìm toàn bộ sách mà Hoa Từ truyền lại đến đây, xem xem có cuốn sách mà Cửu cô nương nói kia hay không?"
Thần sắc Bạch Phong chợt nghiêm trang, vội vàng đáp lời rồi rời đi.
Lúc Tần Hoan đi ra trời đã không còn sớm, Nhạc Thanh đứng ở đầu tiên vội đi lên đón tiếp nàng.
"Cửu cô nương, thế nào rồi? Sao lại lâu như vậy..."
Sắc mặt Tần Hoan khẽ buông lỏng, lại nhìn về đám người Nhạc Quỳnh,
"Nhị công tử yên tâm, Hầu gia và phu nhân xin cũng yên tâm, vết thương cũ của Điện hạ có chút phiền phức nên mới lâu như vậy, trước mắt đều đã xử lý xong rồi."
Nhạc Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại khổ tâm nói,
"May mắn, may mắn quá, nếu không ta lại gây ra chuyện nữa."
Giang thị tức giận,
"Xem sau này ngươi còn không biết nặng nhẹ không!"
Nhạc Thanh ủ rũ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!