Chương 42: Bị thương

"Hai ngày nay đồ mà lão phu nhân dùng đến thì đều phải nấu qua nước sôi."

Tần Hoan dặn dò, Lục Tụ cười nói.

"Cửu cô nương yên tâm, tất cả dặn dò của người đêm qua đã làm theo cả rồi."

Tần Hoan gật đầu, nhìn thấy Thái trưởng Công chúa uống thuốc xong lại ngủ say thì mới xoay người đi ra ngoài.

Phục Linh đi theo bên cạnh khẽ hỏi,

"Tiểu thư, sao phải làm vậy?"

"Thái trưởng Công chúa bị bệnh nên cơ thể suy nhược, đồ vật chỉ có một chút không sạch sẽ đều có thể khiến cho bệnh tình của người tăng lên. Còn chúng ta là người khỏe mạnh thì không cần như vậy."

Tần Hoan giải thích đơn gian, Phục Linh gật đầu mơ hồ ghi nhớ lại.

Vừa ra khỏi nội thất đã thấy Nhạc Thanh đứng ở bên ngoài, hắn đang đi qua đi lại trông như đang chờ ai đó.

Vì bệnh tình của Thái trưởng Công chúa nên dù trong phòng vẫn rộng rãi nhưng lại không được phép cho quá nhiều tiến vào. Cho nên ngoài Lục Tụ thì ngay cả Giang thị và Nhạc Quỳnh mỗi lần đến thăm đều không dám ở lâu.

Bây giờ đã là sau giờ ngọ, Tần Hoan hơi nghi hoặc, Nhạc Thanh đứng đây làm gì?

Nhạc Thanh nghe thấy tiếng bước chân, hắn xoay người lại trông thấy Tần Hoan thì ánh mắt sáng ngời, Cửu cô nương!

Nhìn thấy hắn Tần Hoan nhún người cúi chào rồi đi đến,

"Nhị công tử đây là có việc?"

Hai người Nhạc Thanh và Nhạc Giá đều được di truyền những điểm tốt của Nhạc Quỳnh và Giang thị. Nếu như Nhạc Quỳnh thân hình cao thẳng khí vũ hiên ngang thì Nhạc Thanh lại có thêm chút tuấn tú cao ngạo.

Nếu Nhạc Giá trầm ổn khép mình thì tính tình Nhạc Thanh lại hướng ngoại hơn, hắn có đôi mắt sáng ngời, tuy trẻ tuổi nhưng khí chất rất chững chạc đoan chính.

Thế nhưng khi đứng đối diện với Tần Hoan, Nhạc Thanh lại có vẻ không được tự nhiên, hắn ho nhẹ một tiếng mới nói,

"Cửu cô nương, vốn là buổi sáng đã muốn tự mình đến nói cảm tạ nàng, thế nhưng Tri phủ Đại nhân vừa đi thì ta đã phải qua nhà Lâm Đại Hưng nên tận bây giờ mới đến."

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Vừa nói chuyện, Nhạc Thanh vừa lui về sau một bước, cúi người thật sâu hành lễ với Tần Hoan,

"Nhạc Thanh đa tạ Cửu cô nương ra tay trượng nghĩa, vì Nhạc Thanh tẩy rửa oan khuất. Đại ân này xin cô nương nhận một bái của Nhạc Thanh."

Tần Hoan vội vàng nghiêng người tránh né,

"Nhị công tử, mau đứng lên, phu nhân đã cảm tạ nhiều lần rồi, công tử lại như vậy nữa sẽ khiến cho Tần Hoan sợ hãi."

Nhạc Thanh ngẩn người, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tần Hoan, thấy sắc mặt Tần Hoan không giống với giả vờ nên mới đứng thẳng dậy, xấu hổ cười cười.

"Vậy... vậy để cảm tạ cô nương, Nhạc Thanh đặc biệt..."

"Bái kiến Thế tử Điện hạ..."

Nhạc Thanh nói còn chưa hết câu thì ở phía xa đã có tiếng nói, Nhạc Thanh quay đầu nhìn lại đã thấy Yến Trì đang đi nhanh đến đây.

Hôm nay Yến Trì mặc trường bào màu đen, tay áo hẹp thêu hoa văn kỳ lân vàng, bờ vai rộng rãi vòng eo rắn chắc, giơ tay nhấc chân di chuyển đều mang theo gió cuốn mạnh mẽ, người còn chưa đến mà khí thế đã áp bức người ta.

Tần Hoan vội cúi người hành lễ, Nhạc Thanh cũng ôm quyền.

Yến Trì phất tay, liếc sang Tần Hoan một cái rồi nhìn về phía Nhạc Thanh. Yến Trì vừa nhìn đã phát hiện được thị vệ của Nhạc Thanh đứng ở cách đó không xa, trên tay thị vệ còn đang cầm một túi vải nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!