Hung thủ không phải là Nhạc Thanh?!
Giang thị không dám nhìn cục thịt tanh nồng khiến cho bà không thoải mái kia, chỉ kích động chống tay lên bệ cửa,
"Hoan nhi? Con nói cái gì? Con khẳng định? Khẳng định không phải là Thanh nhi đánh chết người?"
Còn chưa dứt lời mà giọng nói của Giang thị đã nghẹn ngào.
Mọi người ngoài cửa sổ đều nhìn chằm chằm Tần Hoan không rời mắt, mặc dù dáng vẻ bị phanh ngực mổ bụng của Lâm Đại Hưng khiến người ta cực kỳ chấn động nhưng giờ phút này thì lực chú ý của mọi người đều nằm ở chỗ Nhạc Thanh có phạm phải tội giết người hay không.
Tần Hoan xoay người, nhét vật ở trong tay vào lại trong ngực Lâm Đại Hưng rồi nói,
"Lâm Đại Hưng bị gãy xương sườn số 3 và số 4 bên phải, bên dưới chỗ gãy là gan và lá lách nhưng vẫn chưa bị đâm thủng, thế nhưng trái tim lại vỡ nát."
Tần Hoan vừa nói vừa sửa sang lại di hài của Lâm Đại Hưng,
"Trái tim Lâm Đại Hưng vỡ nát, vì thế mới dẫn đến thổ huyết mà chết, đối chiếu với vết thương thâm đen trên ngực Lâm Đại Hưng lại cực kỳ ăn khớp."
Tần Hoan hơi ngừng lại rồi quay sang nhìn Hoắc Tri phủ nói,
"Hung khí trên cơ bản có thể kết luận chính là một vật hình tròn giống búa, hung thủ dùng vật này đập mạnh vào ngực Lâm Đại Hưng, trực tiếp khiến cho trái tim vỡ nát thổ huyết vong mạng."
"Hơn nữa, vì bị thương vào tim nên Lâm Đại Hưng sẽ mất mạng trong một khoảng thời gian rất ngắn."
Ánh mắt Tần Hoan nghiêm nghị hẳn lên nhìn Hoắc Hoài Tín,
"Người đầu tiên phát hiện Lâm Đại Hưng bỏ mạng là ai?"
Mồ hôi Hoắc Hoài Tín chảy xuống như mưa, Giang thị và mấy người Nhạc Quỳnh vẻ mặt đều vừa ngỡ ngàng vừa kinh hỉ.
Nhạc Thanh sững sờ giây lát,
"Con không đánh chết hắn... Con đã nói rồi con ra tay rất kiềm chế, mặc dù tức giận nhưng con không hề muốn lấy mạng hắn... Phụ thân, mẫu thân... Hắn không phải bị con đánh chết..."
Nhạc Quỳnh mím môi, khóe mắt hơi rớm lệ, chỉ liên tục vỗ vỗ lên bả vai nhi tử mà không nói câu nào!
Giang thị rơi nước mắt,
"Thanh nhi, như vậy thì tốt rồi, như vậy thì tốt rồi..."
"Nhị đệ! Ta biết ngay mà! Đệ sẽ không giết người!"
"Nhị ca, tổ mẫu biết được chắc chắn sẽ vui vẻ!"
Mấy người Nhạc gia đều kích động không thôi, Nhạc Quỳnh quay người sang nhìn Hoắc Hoài Tín, Hoắc huynh...
Sắc mặt Hoắc Hoài Tín tái mét, ông chợt luống cuống giây lát, ông không ngờ rằng Tần Hoan thật sự phát hiện ra chứng cứ quan trọng nhất.
Thế này chính là nghiêm khắc đánh vào mặt ông, thiếu chút nữa ông đã gây ra một án oan rồi...
"Hầu gia, tại hạ... Tại hạ..."
Hoắc Hoài Tín nói không thành câu, Tần Hoan ở bên trong lại lên tiếng, "Con người không phải là thánh hiền, ai cũng có thể mắc sai lầm, Hoắc đại nhân cũng chỉ là người phàm trần giống như chúng ta.
Tuy án này suýt nữa thì trở thành án oan, thế nhưng suy cho cùng thì Hoắc đại nhân không hề khư khư cố chấp, ngược lại lại cùng ta đánh cuộc.
Hiện giờ chân tướng đã sáng tỏ, Hoắc đại nhân cứ dựa vào đó mà tìm ra hung thủ là được, không cần vì chuyện này mà làm rối loạn trận tuyến.
"Con ngươi Hoắc Hoài Tín mở to, không thể tin được Tần Hoan còn có lòng dạ như vậy, có thể chủ động đứng ra giải thích thay ông."Ta...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!