Chương 36: Lần đầu nghiệm thi 2

"Nạn nhân là Lâm Đại Hưng, giới tính nam, chiều cao ước chừng 5 thước 6 tấc..."

Sắc mặt Tần Hoan nghiêm nghị, đeo bao tay vào bắt đầu kiểm tra phần đầu Lâm Đại Hưng.

Nàng quan sát cẩn thận tỉ mỉ từng tấc da thịt trên mặt Lâm Đại Hưng, ban đầu vạch tròng mắt hắn ra, rồi nhìn cổ gáy và phía sau đầu, sau đó mới lên tiếng chậm rãi,

"Mắt nạn nhân có lớp màng đục nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đồng tử; trán, mũi, má phải đều có vết thương, vết thương là dạng bầm tím, không thấy miệng vết thương cũng không thấy tổn thương vào xương mặt, dự đoán là thương tích gây ra bởi nắm đấm."

Vừa nói Tần Hoan vừa nắm lấy cằm Lâm Đại Hưng, nàng hơi dùng sức kéo cánh môi của Lâm Đại Hưng ra,

"Lẫn trong răng môi nạn nhân có rất nhiều vết máu đọng màu nâu đỏ, lưu lại do lúc chết bị thổ huyết."

Tần Hoan nói xong lại sờ từ cổ trở xuống, ánh mắt liền ngưng lại,

"Vạt áo trước ngực có vết máu lớn, bả vai và đầu gối có vết thương ngoài da, là vết thương do ẩu đả gây ra."

Vừa dứt lời, Tần Hoan liền bắt đầu cởi y phục Lâm Đại Hưng ra.

Động tác của nàng lưu loát, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm trang, thế nhưng sắc mặt mấy người Giang thị đứng ở bên ngoài lại hơi phức tạp.

Trong đám người chỉ có duy nhất Từ Hà là đã nghiệm thi nhiều lần, hắn vội nói,

"Lúc nghiệm thi vì để kiểm tra thực hư vết thương nên chắc chắn phải c ởi quần áo nạn nhân ra, có như vậy mới thuận tiện khám nghiệm."

Nhạc Quỳnh vỗ vỗ bả vai Giang thị,

"Phu nhân, hay là sang bên cạnh chờ?"

Khóe môi Giang thị giật giật, lắc đầu,

"Không cần, Hoan nhi có thể đích thân nghiệm thi, chẳng lẽ ta còn không được nhìn?"

Tần Hoan trong phòng rất nhanh đã cởi xong áo của Lâm Đại Hưng, mọi người vốn tưởng rằng như thế là xong, thế nhưng không nghĩ đến Tần Hoan cởi áo hắn xong lại đang cởi tiếp đến dây lưng.

Lần này ngay cả Từ Hà cũng run rẩy khóe mắt, ai có thể ngờ được một tiểu cô nương xinh đẹp nhu mì là vậy lại có thể mặt không biến sắc mà c ởi quần của một xác chết nam giới ra?

Tất cả mọi người đều chấn động, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Chỉ có Yến Trì ánh mắt càng ngày càng u ám, mặc dù trong lòng hắn cũng cực kỳ kinh ngạc thế nhưng hắn lại biết bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.

Hắn vừa kỳ vọng lại vừa phấn chấn, giống như đã chắc chắn rằng Tần Hoan luôn có những năng lực vô hạn không ai ngờ được.

Lúc Lâm Đại Hưng cả người trần như nhộng nằm trên bàn, sắc mặt Tần Hoan trông còn nghiêm trang hơn nữa, nàng vừa lật chuyển thi thể vừa nói,

"Thi ban màu tím chủ yếu phân bố ở sau lưng, mông và mặt sau chân của nạn nhân, màu sắc nhạt dần khi ấn vào; đã c**ng cứng toàn thân, nạn nhân tử vong là vào khoảng giờ Thìn 2 khắc đến giữa giờ Thìn."

(Khoảng 7h30 đến 8h00 sáng)

Sắc mặt Nhạc Quỳnh biến đổi, quay sang nhìn về phía Hoắc Hoài Tín,

"Hoắc huynh, nghiệm trạng huynh mang đến đây viết là người chết trong khoảng giờ Thìn đến giờ Tỵ. Đám người Ngụy Ngũ lại nói rõ ràng lúc Lâm Đại Hưng chết là khoảng giờ Thìn 3 khắc."

Từ Hà ở bên cạnh mặt đỏ tai hồng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Nhạc Quỳnh,

"Tiểu nhân học nghệ không tinh, xin Hầu gia thứ tội."

Nhạc Quỳnh phất phất tay,

"Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này."

Từ Hà hậm hực đứng dậy, lại nhìn vào trong phòng, càng lúc càng không thể tin được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!