Chương 31: Hắn đang nói dối

Trời càng về đêm nhưng bên ngoài cửa An Dương Hầu phủ lại đèn đuốc sáng trưng.

Có một cái cáng đặt ở bên dưới bậc thang, nằm trên cáng là một nam nhân thô kệch mặt mày đầy vết máu, hai mắt nam nhân nhắm chặt, đã chết mấy canh giờ rồi.

Bên cạnh hắn là 7 người thợ xây mặc áo thô ngắn đang quỳ trên mặt đất, tất cả đều kêu khóc.

"Nhị thiếu gia An Dương Hầu phủ đánh chết người, xin Hầu gia làm chủ!"

"Xin Nhị thiếu gia ra ngoài đối chất, cho mấy tiểu dân nghèo khổ chúng ta một cái công đạo..."

"Chết người rồi mà sao Hầu phủ lại không hề nói gì?"

"Hầu phủ quyền cao chức trọng, xem mạng người như cỏ rác thì có thể làm gì được?"

Đám thợ xây ngươi một câu ta một câu, thi nhau gào khóc. Dân chúng ở gần đó xúm lại xem náo nhiệt tầng tầng lớp lớp.

Chuyện đêm qua ở An Dương Hầu phủ vừa làm kinh động toàn bộ thành Cẩm Châu, thế nào mới hôm nay lại đến lượt Nhị thiếu gia đánh chết người rồi?

"Chẳng lẽ An Dương Hầu phủ này đã gặp cái sát tinh gì rồi?"

"Phải đó, sao lại liên tiếp xảy ra án mạng như vậy..."

"Cả nhà An Dương Hầu phủ đều tòng quân, võ công cao cường, đánh chết người thì cũng không lạ gì. Nhìn người nằm dưới đất kia xem, khắp người đều là máu, không biết quan phủ có thể phá án theo đúng khuôn phép hay không?"

"Còn khuôn cái gì phép? Đây chính là An Dương Hầu phủ đó."

"Cũng đúng, trong phủ này còn có một vị Thái trưởng Công chúa nữa!"

Bách tính bàn tán sôi nổi, đột nhiên cửa phủ 'két' một tiếng mở ra.

Dương Tịch mặc áo dài màu nâu bước ra đầu tiên,

"Được rồi được rồi, các ngươi muốn gặp Hầu gia, Hầu gia đến rồi đây."

Vừa nghe câu này xong thì mọi người không dám lên tiếng, đám thợ xây đang gào khóc cũng im bặt.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nhạc Quỳnh bước nhanh ra, sắc mặt bình tĩnh, ông đi đến đứng bên cạnh người chết rồi chắp tay khom người làm lễ, sau đó mới khua tay về phía mấy người thợ xây,

"Chư vị trước hết xin đứng dậy, án tử này Tri phủ nha môn đã tiếp nhận, chư vị hãy yên tâm, việc này chắc chắn sẽ có câu trả lời thỏa đáng."

"Chúng ta không đứng dậy!"

Một thợ xây run rẩy nói.

"Án mạng này đã rõ ràng như vậy, nhưng Tri phủ đại nhân suốt cả một ngày cũng không phái người đến bắt Nhị thiếu gia quý phủ về xét hỏi mà lại cứ trì hoãn.

Bọn tiểu nhân đứng trước mặt Hầu gia thì ti tiện như sâu kiến, nếu Hầu gia không muốn để cho Nhị thiếu gia phải chịu trừng phạt thì bọn tiểu nhân cũng chẳng còn cách nào.

Thế nhưng ông trời có mắt, bọn ta và Lâm huynh đệ thân như tay chân, nếu không vì hắn đòi một cái công đạo thì thật sự không yên lòng, đáng thương cho Lâm huynh đệ trong nhà còn có mẹ già, giờ lại kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh..."

Người này thân hình cao gầy nước da đen nhẻm, hắn càng nói thì càng bi thương, sau đó dứt khoát gào lên khóc. Mấy người thợ xây khác nghe thấy thế cũng gào lên khóc theo, một đám đại hán thân cao bảy thước cứ thế khóc lóc y như phụ nhân.

Nhạc Quỳnh chau mày, ông tòng quân nhiều năm, trong quân đội kỷ luật nghiêm minh nên ở nhà cũng nghiêm khắc với đám tiểu bối, cộng thêm Giang thị dạy dỗ rất khéo léo, bồi dưỡng ra đám tiểu bối cực kỳ ngoan ngoãn đàng hoàng.

Ông không tin Nhạc Thanh sẽ cố ý đánh chết người, nhưng võ công của Nhạc Thanh ông cũng không phải không biết đến, lỡ tay đánh chết người là hoàn toàn có khả năng...

Chư vị. Nhạc Quỳnh giơ tay ôm quyền, "Nhạc Quỳnh đã ở thành Cẩm Châu nhiều năm, thanh danh như thế nào dân chúng ở đây đều biết đến, việc này Nhạc Quỳnh tuyệt đối không có ý bao che, thực sự vừa rồi trong phủ xảy ra nhiều việc nên mới có phần sơ suất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!