Chương 26: Trừng phạt

"Tổ mẫu ta đã nhiều tuổi lại bị bệnh nặng, còn không biết sống được bao nhiêu ngày nữa?"

Nhạc Ngưng mặc y phục màu xanh nhạt, tóc đen dùng dải lụa buộc lên thành cái đuôi ngựa, khuôn mặt nàng giống hoàn toàn với Giang thị, mặt trái xoan ngũ quan tinh xảo, mắt hạnh răng trắng.

Nàng tập võ từ nhỏ, cộng thêm đôi lông mày kiếm dài gần đến tóc mai nên khiến cho khí toàn thân nàng cực kỳ uy nghi mạnh mẽ.

Chưa kể từ nhỏ Nhạc Ngưng đã lớn lên dưới khí chất quý tộc uy nghiêm của Hầu phủ, chỉ cầng nàng đứng yên ở đó cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi.

Nàng híp mắt, giọng nói cực kỳ nguy hiểm.

Nàng cũng biết chút ít về mấy người có mắt như mù trong Tần phủ này. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ đến một cái thứ nữ trong Tần phủ lại dám dùng lời nói như vậy để nguyền rủa tổ mẫu nàng.

Nhạc Ngưng siết chặt nắm tay, nếu Tần Sương không phải là một vị cô nương thì chắc chắn đã sớm ăn một quyền của nàng rồi!

Tần Sương sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, cơn tức của nàng bị đè nén nhiều ngày nên giờ chỉ muốn làm cho Tần Hoan nhục nhã mà thôi.

Nàng chỉ muốn nói Tần Hoan được Thái trưởng Công chúa tán thưởng thì cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng nàng quá đắc ý nên không kiềm chế được mình, cứ thế nói ra mấy lời rằng Thái trưởng Công chúa không sống được mấy ngày nữa...

Chuyện này chắc chắn còn nghiêm trọng hơn nàng mắng chửi Tưởng thị, càng đáng sợ nữa là Tiểu Quận chúa Nhạc Ngưng chính tai nghe được!

Phịch một tiếng, Tần Sương quỳ xuống đất,

"Quận, quận chúa, dân nữ, dân nữ chỉ..."

Tần Sương sợ đến mức nói không lên lời, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống theo má. Còn ở bên này Tần Hoan cũng không nghĩ đến Nhạc Ngưng bỗng nhiên xuất hiện, nàng đứng dậy rồi quỳ xuống cùng với Tần Sương. Ngay cả Mặc Thư và Tần Tương cũng cùng nhau quỳ xuống.

Diêu Tâm Lan phản ứng kịp, nàng cũng vội vàng đứng dậy. Thân thể nàng không tiện, quỳ ở trên mặt đất lạnh lẽo xong cả người liền run rẩy.

Nhạc Ngưng không để ý đến người khác, chỉ tiến lên một bước đứng trước mặt Tần Sương, nhếch môi cười lạnh,

"Toàn bộ Đại Chu đều không có một ai dám nguyền rủa tổ mẫu ta, ngươi là cái thá gì mà lại dám nói tổ mẫu không sống được mấy ngày nữa?"

Tần Sương sợ hãi run rẩy,

"Dân nữ, dân nữ nói bậy, dân nữ chỉ là..."

Nói bậy hả? Nhạc Ngưng cười lạnh,

"Đã phạm sai lầm thì phải trả giá thật nhiều, nếu không thì người sống trên đời này ai cũng có thể nói bậy. Ngươi có biết là nếu trong Nhạc gia quân mà có người dám nói năng như vậy thì chắc chắn sẽ bị cắt lưỡi không!"

Tần Sương run cầm cập, sợ đến mức gần như bò lên mặt đất,

"Cầu xin Quận chúa khai ân, dân nữ..."

Quận chúa. Tưởng thị cũng quỳ dưới đất sắc mặt trắng bệch. Tưởng thị không được phong Cáo mệnh, nên địa vị chắc chắn thấp hơn Nhạc Ngưng rất nhiều, ban nãy lúc mới gặp Nhạc Ngưng thì Nhạc Ngưng thông cảm cho bà là trưởng bối mới không bắt bà phải quỳ.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng

"Cầu xin Quận chúa khai ân, dân phụ quản giáo không chu toàn nên mới để cho nó nói ra câu đại nghịch bất đạo thế này, xin Quận chúa giao nó cho dân phụ, dân phụ đương nhiên sẽ trừng phạt nó nghiêm khắc, lấy răn đe làm gương..."

Giọng nói Tưởng thị rất thành khẩn pha lẫn cả van xin. Đã nhiều năm trôi qua bà ta rất lâu rồi không phải ăn nói khép nép với người ta như vậy.

Lướt mắt nhìn về phía Tần Sương, ánh mắt Tưởng thị như dao găm, hận không thể cạo xuống một lớp da từ trên người Tần Sương.

Nhạc Ngưng quay qua nhìn Tưởng thị, nheo mắt,

"Vậy thì lão phu nhân thử nói một chút, răn đe như thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!