Chương 25: Phạm sai lầm

"Tiểu thư, Mặc Thư đến."

Vừa ăn sáng xong, tỳ nữ thiếp thân Mặc Thư của Diêu Tâm Lan đã đến Đinh Lan uyển.

Tần Hoan biết lý do Mặc Thư đến nên gật đầu,

"Bảo nàng tiến vào đi."

Không lâu sau Mặc Thư đã vào trong noãn các, vừa vào cửa Mặc Thư đã quỳ xuống hành một đại lễ,

"Thỉnh an Cửu tiểu thư, bái tạ Cửu tiểu thư đã cứu mạng tiểu thư nhà ta."

Tần Hoan ngồi trên sạp nhỏ bên cửa sổ, trên án kỷ trước mặt có một bàn cờ đang đánh dở.

Nghe thấy thế nàng quay sang nhìn Mặc Thư,

"Chỉ là tiện tay thôi, đêm qua Đại ca đã đến tạ ơn rồi, ngươi đứng lên đi."

Mặc Thư vẫn chưa đứng dậy, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tần Hoan, vừa nhìn thấy nàng Mặc Thư liền sửng sốt.

Ánh nắng mặt trời sáng sớm chiếu xiên qua song cửa sổ, xung quanh Tần Hoan như được mạ lên một tầng ánh sáng vàng.

Hôm nay Tần Hoan mặc bộ váy áo màu xanh lơ nhã nhặn, dây đai kết ngang ngực làm bằng tơ lụa màu xanh da trời, trên vai là áo khoác gấm cùng màu.

Từ góc độ của Mặc Thư nhìn sang, Tần Hoan có tướng mũi phú quý, lông mi đen mượt như lông chim, đôi mắt trong vắt như nước hồ thu, gương mặt yêu kiều trắng nõn nà, ấn đường nàng như tỏa ra một loại linh khí cực kỳ thuần khiết thanh cao, toàn thân nàng tỏa sáng khiến cho người ta mê muội.

Mặc Thư chưa bao giờ được gặp người nào đẹp như vị Cửu tiểu thư trước nay không ai biết đến của Tần phủ này.

Có thể do Mặc Thư nhìn ngơ ngẩn một lúc lâu chưa đứng lên nên Tần Hoan lại quay đầu lại, hơi thắc mắc nhìn Mặc Thư.

Phát hiện ra bản thân mình thất thố, Mặc Thư vội vàng cúi đầu,

"Cửu tiểu thư, xin người đến Lâm Phong viện bắt mạch cho tiểu thư, thân thể tiểu thư đã tốt lên rồi nhưng mọi người vẫn còn lo lắng."

Tần Hoan hơi kinh ngạc, nàng cứ tưởng là Mặc Thư chỉ đến để nói lời cám ơn.

Tần Hoan nhìn Mặc Thư, ánh mắt hơi tối, Hoàng thần y đâu?

Sắc mặt Mặc Thư hơi lúng túng,

"Đêm qua Hoàng thần y đã đến, nhưng sau khi nhìn thấy đơn thuốc của Cửu tiểu thư, Hoàng thần y nói y thuật của mình không còn là độc nhất ở thành Cẩm Châu, sau này cũng sẽ không đến Tần phủ trị bệnh nữa."

Tần Hoan nhướn mày, trong lòng thấy hơi dở khóc dở cười.

Nàng còn chưa gặp Hoàng Cẩm Nguyên lần nào, không biết tính tình người này ra sao, thế nhưng ông ấy đã có y thuật cao thâm thì tính cách hơi cổ quái cũng là lẽ thường tình.

Mà thái độ của Hoàng Cẩm Nguyên như vậy chính là một cách khẳng định cho y thuật của nàng, không chỉ thế còn vô tình giúp nàng tạo dựng thanh danh.

Tần Hoan nghi hoặc, rốt cuộc là ông ta cố tình hay chỉ vô ý?

Tần Hoan không định một mình ôm đồm bệnh tình của Diêu Tâm Lan, trong suy nghĩ của nàng thì Tưởng thị cũng sẽ không để nàng tiếp tục chữa trị cho Diêu Tâm Lan, thế nhưng nàng không ngờ Mặc Thư lại đến đây.

"Mời ta xem bệnh là ý của ai?"

Mặc Thư trả lời ngay,

"Là ý của tiểu thư nhà ta và thiếu gia."

Tần Hoan nheo mắt,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!