Đinh Lan uyển nằm ở phía đông hồ bán nguyệt, là một chỗ lịch sự tao nhã có hai tiểu viện bên trong, có tên như vậy bởi vì đây chính là vườn lan của Tần phủ.
Phục Linh rưng rưng nhìn gian phòng trải thảm đỏ treo màn hoa,
"Cuối cùng thì nô tỳ và tiểu thư cũng được chuyển ra khỏi tây hậu viện, tiểu thư đã cứu thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia, lão phu nhân cũng cảm kích tiểu thư rồi."
Đổi sang một gian phòng hoa lệ tinh xảo, thế nhưng cảm xúc của Tần Hoan lại không có mảy may gợn sóng gì.
Ánh mắt của nàng rơi vào bóng đêm đen như mực ngoài cửa sổ, gió đêm khẽ thổi mang theo hương hoa lan nhẹ nhàng phảng phất.
Ngày xưa trong Thẩm phủ ở kinh thành, tiểu viện của nàng cũng có đủ mọi loại phong lan, vì phụ thân và mẫu thân nàng đều là người yêu lan.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Phục Linh khoác thêm áo choàng lên người Tần Hoan,
"Tiểu thư là nhớ lão gia phu nhân sao? Hay là nghĩ đến chuyện bên An Dương Hầu phủ?"
Ngay lập tức Tần Hoan phục hồi tinh thần.
Mỗi khi đêm xuống, nàng liền vô thức đắm chìm trong quá khứ.
Đau đớn, bất lực, tuyệt vọng... Hận nhưng không biết phải hận người nào, thế nhưng nàng biết mình không thể để những cảm xúc này nhấn chìm bản thân, nàng phải luôn luôn tỉnh táo, nhất định phải giải quyết những phiền toái trước mắt, sau đó mới từng bước từng bước tiếp cận án oan của phụ thân.
Từ khi sự việc xảy ra đã qua được nửa tháng, không biết tình hình kinh thành giờ ra sao rồi?
Có ai kêu oan thay cho phụ thân không? Án tử Cẩn phi đã định chưa?
Tần Hoan nghiến răng, gật đầu,
"Nhớ phụ thân và mẫu thân rồi."
Phục Linh nói giọng khàn khàn,
"Lão gia và phu nhân thấy hoàn cảnh của tiểu thư ngày một tốt lên thì nhất định sẽ rất vui vẻ."
Tần Hoan thở dài rồi đẩy cửa sổ ra, nàng nheo mắt hướng về phía đông bắc phủ.
Thay đổi chỗ ở cũng khiến cho đường đến rừng trúc ngày một xa, lần trước đi là gặp Tần Lệ, sau đó nàng lại không có cơ hội. Thế nhưng Tần Hoan chưa từ bỏ ý định, nàng tuyệt đối tin rằng trong rừng trúc nhất định vẫn còn lưu lại chứng cứ.
Hung thủ chắc chắn là người trong Tần phủ, có thể là ngày nào cũng gặp nàng, hoặc cũng có thể là cùng nàng đồng hành trên xe ngựa.
Nguy cơ này thêm một ngày chưa trừ bỏ thì nàng có thêm một ngày nguy hiểm đến tính mạng.
"Tiểu thư đang nhìn gì thế? Tiểu thư muốn đi xem vườn lan bên ngoài à?"
Tần Hoan thu mắt lại,
"Muốn đi xem, nhưng bây giờ muộn lắm rồi, để mai rồi đi. Đi mang mấy chậu phong lan vào trồng ở trong phòng, như vậy liền không cần đốt hương nữa rồi."
Phục Linh khẽ cười,
"Cần gì phải chờ đến ngày mai, nô tỳ ngay lập tức bê vào cho người." Phục Linh nói xong liền chạy ra ngoài,
"Tiểu thư có biết chỗ này chúng ta có một cửa hông, là cửa nối thẳng đến vườn lan!"
Đêm càng về khuya, Tần Hoan chỉ muốn ngăn Phục Linh lại nhưng nhìn dáng vẻ phấn khởi hừng hực kia của Phục Linh thì nàng không nói lời nào nữa.
Buộc chặt áo choàng rồi Tần Hoan theo Phục Linh ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!