Chương 22: Phi phàm

"Mẫu thân, đã gầ nửa canh giờ rồi, sao còn chưa đi ra?"

"Phải đó, tổ mẫu, sao không nghe thấy một chút tiếng động nào?"

Lâm thị và Tần Sâm đứng ở ngay cửa vào nội thất, luôn luôn nhìn vào bên trong thăm dò. Tưởng thị lại ngồi nghiêm trang, tay nắm chặt Phật châu, Tần Sương tiến lên phía trước nói,

"Hay là để Đại ca vào xem sao?"

Tần Sâm nghe thế cũng định đi vào nhưng Tưởng thị lại lắc đầu,

"Mặc Thư ở bên trong, cứ chờ đi."

Mặc Thư là tỳ nữ thiếp thân của Diêu Tâm Lan, Tần Hoan chỉ giữ mình nàng ta lại.

Lâm thị thở dài, khóe mắt vẫn ửng hồng,

"Cho đến bây giờ cũng chỉ còn biết tin vào Hoan nhi thôi." Nói xong trừng mắt về phía Tần Sâm,

"Sâm nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có phải có cái gì ngoài ý muốn không?"

Tần Sâm vội lắc đầu,

"Trên đường quay về Tâm Lan hơi buồn bực, nhưng con hỏi nàng cũng không nói gì, con đoán là do chuyện trong nhà nên không tiện hỏi nhiều. Sau đó con thấy trời không còn sớm nữa nên nói xa phu đi nhanh một chút, có khi là, là do đường xá xóc nảy quá mức..."

Tần Sâm nói xong ôm đầu đau khổ, giọng cũng nức nở,

"Con không ngờ đến sẽ nghiêm trọng như vậy..."

Lâm thị vội vàng đi qua vỗ vỗ vai hắn,

"Được rồi được rồi, Tâm Lân nhất định sẽ ổn thôi."

Lời này của Lâm thị chỉ là an ủi, ngay cả chính bà cũng không dám chắc Tần Hoan có thể cứu Diêu Tâm Lan hay không, nhưng trước mắt Hoàng thần y còn chưa đến, mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng mọi người chỉ còn mỗi cách đặt hy vọng vào Tần Hoan.

"Tần Hoan... Tần Hoan nó có thể không, mặc dù nó đã cứu Thái trưởng Công chúa nhưng Thái trưởng Công chúa là bị bệnh gì? Đại tẩu đây là một người hai mạng, nếu Tần Hoan thất thủ, nếu..."

Tần Tương thì thào xong, khóe mắt ứng đỏ nhưng lại phảng phất có chút cáu giận.

Diêu Tâm Lan gặp chuyện không may cũng không liên quan gì đến Tần Hoan, thế nhưng nếu Tần Hoan không cứu được Diêu Tâm Lan thì toàn bộ Tần phủ nhất định sẽ không bỏ qua cho Tần Hoan!

"Lão phu nhân, phu nhân, thiếu gia, mọi người có thể vào trong rồi."

Tần Tương vừa mới nghĩ đến đây thì Mặc Thư kích động nói to.

Tưởng thị đứng dậy, vội vàng đi vào trong. Lâm thị và Tần Sâm mỗi người đỡ ở một bên, mọi người rất nhanh đã vào đến nội thất, vừa mới vào cửa đã thấy Tần Hoan đứng ở cuối giường thu dọn ngân châm.

Còn Diêu Tâm Lan nằm trên giường nhắm chặt mắt giống như đã tắt thở.

Tần Tương trợn mắt nhìn Tần Hoan sau đó quát to, Mặc Thư vội vàng đáp lời,

"Ngũ tiểu thư không cần lo lắng, tiểu thư đã ngủ rồi, vừa rồi tiểu thư còn nói mấy câu, ngay cả máu cũng ngừng chảy rồi..."

Tần Sương sửng sốt, Lâm thị nhịn không được thở phào nhẹ nhõm,

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt quá rồi!"

Nói xong lại nhìn sang Diêu Tâm Lan, phát hiện ra khuôn mặt tái mét của nàng ban nãy giờ đã hơi hồng hào trở lại, mồ hôi lạnh cũng đã không còn nữa.

Tưởng thị đến bên giường, nhìn Diêu Tâm Lan sau đó lại nhìn Tần Hoan, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!