Giữa đêm đen như mực, chiến giáp đen bóng trên người Yến Trì lấp loáng phản chiếu ánh lửa trông càng yêu dị cuồng ngạo, hắn cưỡi ngựa đến thẳng cửa phủ, động tác ghìm cương mạnh mẽ khiến con ngựa chồm lên hí một tiếng vang dội.
Nhìn thấy cảnh này, toàn bộ Hầu phủ yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất.
Không phải đội ngũ đưa dâu đến, mà là một đội quân tinh nhuệ khí thế rung trời!
Bọn họ là binh lính ở đâu vậy? Mà người thủ lĩnh trẻ tuổi khí phách bức người này lại là ai?
"Yến... Trì? Tiểu Thất? Có phải là Tiểu Thất đó không?"
Giữa không khí đang lặng ngắt như tờ, giọng nói vui mừng kích động của Thái trưởng Công chúa vang lên, bà đứng dậy, bước đi khẽ run rẩy hướng về phía cửa lễ đường, nhìn thấy vậy Giang thị và An Dương Hầu mỗi người một bên dìu bà đi xuống.
Bên ngoài cửa phủ, Yến Trì còn đang ngồi trên lưng ngựa khẽ nhướn mày.
Hắn cong môi, ném roi ngựa và trường thương về phía thuộc hạ rồi xoay người nhảy xuống ngựa, lập tức bước vào trong phủ.
Dưới ánh đèn rực sáng trong lễ đường, hắn ngược sáng bước vào, tất cả mọi người không tự giác đều nheo mắt.
Chiến giáp đen bóng lạnh lẽo bức người, áo choàng màu đỏ đậm bay bay theo từng bước chân, Yến Trì đi giày tím thêu hình rồng vàng, thân hình cao gầy sải bước như sao băng, phong thái đúng chất quân nhân đi đến trước mặt mọi người.
Khí thế của hắn rất dọa người, thế nhưng khiến cho người ta chú ý lại chính là khuôn mặt ăn tuấn của hắn.
Bao nhiêu năm tắm gió tắm máu trên sa trường cũng không làm cho hắn già nua thô lỗ, trái lại, sống mũi hắn thẳng đứng, lông mày như kiếm, môi mỏng sắc bén, đường nét gò má càng làm nổi bật lên thân thể cường tráng đẹp đẽ tinh xảo như tạc tượng.
Cho dù trên người hắn đang mặc chiến giáp dày nặng, nhưng chỉ cần nhìn vào bước chân mạnh mẽ trầm ổn kia là người ta đã có thể hình dung được dưới lớp chiến bào này là một cơ thể cường tráng từ trong xương cốt khiến người ta khuất phục.
Mà ở hình dáng với uy thế khiếp người này, khiến cho người ta không dời mắt được chính là đôi mắt phượng thuôn dài của hắn, lông mi đen dài, con ngươi sâu thẳm vừa giống như cất giấu ánh trăng trên sa mạc, lại vừa giống như ánh mặt trời rực cháy, cực kỳ chấn động lòng người.
Tất cả quan khách đứng ở đây, bất kể nam nữ già trẻ khi nhìn thấy hắn đều phải ngây người.
Luận về tuấn mỹ không ai bì được, luận về khí thế cũng chẳng ai sánh bằng, giữa thiên hạ này lại có một nam nhi tôn quý ngạo nghễ như vậy ư?
"Tiểu Thất?! Có phải Tiểu Thất đến hay không?!"
Thấy Yến Trì vào phủ, Thái trưởng Công chúa vội vàng bước lên trước hai bước.
Yến Trì nghe thấy thế liền cười sảng khoái,
"Đã 8 năm không gặp, cô nãi nãi vẫn nhận ra Tiểu Thất ư?"
Nói xong câu này Yến Trì bước nhanh mấy bước đến trước Thái trưởng Công chúa, vén chiến bào lên quỳ một gối xuống đất, cùi đầu hành một đại lễ!
"Yến Trì phụ Ngự lệnh đến chúc mừng, Yến Trì thỉnh an cô nãi nãi!"
Động tác Yến Trì lưu loát, giọng nói mạnh mẽ, toàn thân một mảnh tinh nhuệ giỏi giang, tuy là đang hành lễ, khí thế cũng không giảm chút nào.
Thái trưởng Công chúa thấy thế khóe mắt lập tức ửng đỏ, tiến lên một bước đưa tay nâng Yến Trì dậy,
"Tiểu Thất... Đúng là Tiểu Thất rồi, Hoàng thượng để con tới đây? Mau đứng dậy, cô nãi nãi đã 8 năm không gặp con rồi!"
Yến Trì đứng dậy, mắt phượng hơi hẹp, trên mặt chỉ toàn ý cười, tròng mắt cũng như rực sáng lên, khiến cho người ta vừa nhìn là biết tâm tình hắn đang rất tốt,
"Là Hoàng thượng cho Tiểu Thất đến đây, đại hôn của Thế tử, Hoàng thượng lệnh Tiểu Thất tới tặng lễ!"
Nói xong, Yến Trì nhìn về phía Nhạc Giá bên cạnh,
"Chúc mừng Giá huynh!"
Nhạc Giá nhìn Yến Trì nhưng sắc mặt lại có vẻ hơi giật mình, giống như chưa phản ứng kịp Yến Trì là người nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!