Chương 40: (Vô Đề)

Đứng trước cửa phòng quen thuộc, tôi có cảm giác dường như mấy đời đã trôi qua.

Tôi lấy chìa khóa ra cắm mãi mới lọt vào ổ, từ từ mở cửa phòng ra, phòng khách tối om, trong phòng ngủ hắt ra ánh sáng lờ mờ và tiếng nói chuyện đứt quãng.

Tôi vừa bật đèn phòng khách lên đã giật mình hết hồn, giấy vẽ lả tả vương vãi đầy trong phòng, có những tờ nguyên vẹn chưa dùng, có những tờ thì bị xé vụn, còn có cả những tờ bị vo tròn lại ném vào một góc.

Tôi nhón chân đi vào những chỗ không có giấy, giọng nói trong phòng ngủ ngày càng rõ ràng, nghe giống giọng Lâm Dung, chắc là anh đang gọi điện thoại.

"Không về rồi… Ha ha… Tầng hầm… Không được…"

Lâm Dung đang nói chuyện điện thoại với ai nhỉ? Tôi đẩy cửa phòng ngủ ra, Lâm Dung lập tức im bặt, anh từ từ ngoảnh lại nhìn về phía tôi nhưng cứ như không nhìn thấy tôi vậy.

"Không nhận ra em à họa sĩ Lâm?"

Biểu cảm của Lâm Dung thay đổi, anh nhảy từ trên giường xuống đất lao đến ôm chầm lấy tôi, cái ôm quá mạnh làm tôi va vào tường kêu cái huỵch.

Tô Đống, Tô Đống…

Lâm Dung liên tục gọi tên tôi, tôi bị đụng xây xẩm mặt mày, mới đầu cơ thể còn chưa có sức, bị anh ôm như vậy liền treo lên người anh luôn.

"Anh là máy đọc à? Đừng gọi nữa."

Quả nhiên Lâm Dung không gọi nữa mà hôn tôi luôn, anh cho tôi biết thế nào là tình yêu đến nhanh như vũ bão, nụ hôn ngấu nghiến của anh làm tôi bủn rủn cả người.

Lâm Dung vuốt ve mặt tôi như thể mấy năm rồi chưa gặp tôi vậy.

Em về rồi. Lâm Dung ôm tôi vào lòng, Về là tốt rồi.

Anh ôm rất chặt, chặt đến nỗi như muốn khảm tôi vào ngực anh, tôi vỗ anh mấy cái ý bảo anh thả ra, đột nhiên trời đất xoay chuyển, tôi đã bị Lâm Dung ném lên giường.

Lâm Dung nhìn tôi từ trên cao xuống, góc chết cỡ này mà cũng không thể làm mất đi vẻ đẹp trai của anh, bầu không khí xung quanh tràn ngập hơi thở của Lâm Dung, tôi phát hiện ra mình hơi cứng lên rồi.

Tôi hồi hộp nhắm mắt lại chờ đón đợt tấn công dữ dội của Lâm Dung, không ngờ anh chỉ nằm xuống ôm lấy tôi, sau đó áp mặt vào lồng ngực tôi.

Chim em ngỏng lên rồi mà anh lại chơi bài tình cảm thế này à? Hôm nay tôi đã chịu quá đủ những chuyện mùi mẫn rồi, bây giờ cơ thể đang rất cần được giải phóng để quên đi, thế là tôi quyết định chủ động hơn, cầm tay Lâm Dung định nhét vào trong quần mình, nhưng vừa chạm vào tay anh tôi đã giật mình vì nó lạnh ngắt như băng.

"Sao tay lạnh thế này?"

Tôi cầm tay Lâm Dung đặt lên bụng mình.

Thôi vậy, tôi cố nén ham muốn trong cơ thể mình, làm ấm tay cho anh trước rồi tính tiếp.

Lâm Dung ngoan ngoãn nằm cạnh tôi, hít thở đều như đang ngủ.

"Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ có được thứ mình thích…" Giọng Lâm Dung rất nhẹ nghe như đang kể một câu chuyện thường ngày,

"Ngay cả sau khi ly dị, bố mẹ vẫn kiểm soát cuộc sống của anh rất nghiêm khắc. Anh chỉ được mặc quần áo họ cho là cao cấp, chỉ được ăn những món họ thấy là có dinh dưỡng, chỉ được làm những việc họ nghĩ là tốt…"

Lâm Dung rút tay ra khỏi tay tôi, ôm lấy eo tôi.

"Anh tưởng mình đã đánh mất năng lực yêu thích một thứ gì đó, cho đến khi gặp em."

Lâm Dung hôn nhẹ lên má tôi, tôi bắt đầu thở gấp, tâm trạng muốn nghe anh nói tiếp cũng bị nụ hôn này quấy nhiễu.

Lâm Dung không phát hiện ra sự bất thường của tôi mà vẫn tiếp tục nói.

"Em chính là màu sắc đột nhiên xuất hiện trong thế giới đen trắng hơn 20 năm của anh, trước khi có em, anh là tù binh của em…" Tim tôi run lên, tay Lâm Dung rà từ bụng lên yết hầu tôi, sau đó bóp cổ tôi,

"Nhưng sau khi có em, anh chỉ muốn trở thành thần của em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!