Lâm Thiên?
Tôi lẩm nhẩm trong bụng, vẫn thấy tên Lâm Dung dễ nghe hơn. Thiên nghe cứ có cảm giác xa xôi thế nào ấy.
Trong khoảng thời gian ở bên Lâm Dung, tôi từng tưởng tượng thời niên thiếu của anh vô số lần, không biết trông anh như thế nào, là thiếu niên mặc sơ mi trắng ngây thơ, một học sinh giỏi ít nói hiền lành, hay là một học sinh cá biệt nghịch ngợm quậy phá… Nhưng tất cả mọi suy đoán của tôi đều trật lất rồi.
Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, tôi mở ứng dụng Wechat, Lâm Dung gửi ảnh đến, vừa nhìn thấy tôi đã cười. Trong ảnh, ti vi đang chiếu Tây Du Ký, bốn góc bức ảnh có thể mơ hồ nhìn ra là bức tường phòng thuê, bên dưới ti vi còn để mấy chai rượu vang. Đang mỉm cười thì tự nhiên lại thấy đau lòng.
Tôi và Nghị Nghị ngồi trên sô pha nhìn đèn trần uống bia, theo số lượng chai bia rỗng ngày càng nhiều, Nghị Nghị cũng bỏ tư thế ngồi ngay ngắn ban đầu, chuyển sang ngồi sải lai giống tôi.
Tôi ngậm một điếu thuốc, trong làn khói mơ hồ, tôi phát hiện ra ánh mắt Nghị Nghị hình như vẫn luôn nhìn về phía tôi. Tôi bèn ngoắc ngoắc tay, cậu ấy dịch lại gần.
Tôi giơ điếu thuốc qua, cười nói: Làm một hơi.
Nghị Nghị đỏ mặt lắc đầu.
"Một điếu thuốc, ngàn chén say, sướng như tiên."
Tôi đưa đầu thuốc đến bên miệng cậu ấy, Nghị Nghị nhìn tôi một cái rồi bắt chước tôi hít một hơi, có điều hít hơi mạnh nên ho sặc sụa.
Tôi vừa cười vừa vỗ vai cậu ấy, sau đó châm một điếu khác đưa qua: Hút một điếu đi.
Nghị Nghị nhìn điếu thuốc đã hút một nửa trong tay tôi, nói: Tôi muốn điếu kia.
Tôi và Nghị Nghị tựa lưng vào ghế sô pha phun mây nhả khói, Nghị Nghị học rất nhanh, không còn bị sặc nữa. Cậu ấy rất gầy, ngón tay kẹp điếu thuốc trông lại có mùi vị đàn ông trưởng thành hẳn ra.
Tôi bắt tréo hai chân gác lên bàn trà, nghe thấy Nghị Nghị gọi liền ngẩng đầu lên thì thấy cậu ấy ấn nút chụp ảnh.
Tôi cười cười ngồi sát lại gần cậu ấy:
"Ban nãy chưa chuẩn bị nên xấu rồi, chụp lại đi."
Trong ảnh, hai thằng con trai dựa vào nhau cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt lại chất chứa nỗi buồn khó có thể phát giác.
Sau khi cất điện thoại, Nghị Nghị cứ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi phả một làn khói vào mặt cậu ấy, nói trêu:
"Sao thế, chấn động trước vẻ đẹp trai ngây ngất lòng người của tôi à?"
Nghị Nghị cũng cười hùa theo: Ừ.
Mộc Đông, tôi…
Tinh.
Wechat lại có tin nhắn, tôi cầm điện thoại lên, thấy Lâm Dung gửi một bức tranh bằng bút chì vẽ Lâm Dung chibi đáng yêu đang ngồi khóc hu hu, bên trên còn có một hàng chữ: Vợ tui chạy theo người khác rùi.
Tôi không nhịn nổi cười đưa tay vuốt ve Lâm Dung phiên bản thu nhỏ trên màn hình.
"Nghị Nghị, ông có thích ai không?"
Sau một lát im lặng mới nghe thấy cậu ấy trả lời: Có.
"Nếu đột nhiên cô ấy bị trầm cảm thì ông có còn thích cô ấy nữa không?"
"Mộc Đông, cái này khác…"
Trả lời tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!