Dịch: Kogi
"Mộc Đông, nghe nói ông sắp ra ngoài thuê nhà hả?"
Ngón tay tôi lướt nhanh trên màn hình điện thoại, đến khi gõ xong chữ cuối cùng mới mỉm cười mãn nguyện, sau đó ném điện thoại lên giường nhảy tót đến bên cạnh Vương Nghị.
Hai tay tôi túm chặt bả vai cậu ta, nghiêm mặt nói:
"Nghị Nghị, hình như tôi sắp thoát ế rồi."
Vương Nghị để mặc cho tôi túm, mặt vô cảm nói:
"Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Tôi trưng ra một biểu cảm vô cùng bỉ ổi, nhìn cậu ta đáp:
"Phải, ngày mai chuyển, địa chỉ là…" Tôi nhướng mày, Cạnh nhà đàn chị.
Tôi mặc sức tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai sẽ cùng lên lớp rồi tan học với đàn chị, không kìm được nhắm mắt lại, toàn thân bay đầy bong bóng hồng.
"Tôi hạnh phúc quá, người sống ở cách vách nhà đàn chị chuyển đi rồi, vừa hay tôi muốn ra ngoài ở, thế là chị ấy giới thiệu căn ấy cho tôi luôn."
Vương Nghị liếc xéo tôi như đã nhìn thấu tâm tư của tôi vậy.
"Vừa hay muốn ra ngoài ở? Sao tôi không biết ông có dự định ở ngoài trường vậy?"
Tôi gãi gãi đầu húng hắng hai tiếng, đúng là tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ra ngoài ở, chỉ là hôm đó vô tình nghe thấy đàn chị nói người thuê cách vách chuyển đi rồi, hỏi tôi có quen ai muốn thuê nhà ngoài trường không. Cơ hội tốt như vậy làm sao tôi có thể bỏ qua được?
Vì vậy tôi lập tức xung phong nhận lấy cơ hội tiếp cận đàn chị tuyệt hảo này.
Vương Nghị tỏ ra cạn lời, sau khi tôi nài nỉ lên xuống, cuối cùng cậu ta cũng chịu giúp tôi dọn nhà.
Sáng hôm sau, bầu trời trong vắt không một gợn mây, y hệt như tâm trạng của tôi vậy.
Nhìn địa chỉ đàn chị gửi cho tôi thì thấy căn phòng nằm ở tòa nhà dân ngay cạnh trường, phòng 502 đơn nguyên 1 tòa số 10 khu C.
Tôi và Vương Nghị chuyển đồ lên mệt bở hơi tai, mồ hôi chảy dọc tóc mai. Nhìn Vương Nghị cứ lườm nguýt mình, tôi biết tôi lại không thể tránh được mất một mớ tiền khao cậu ta ăn rồi, nhưng khi đàn chị bước ra từ trong phòng, tất cả đều trở nên xứng đáng.
Nhưng mà, tôi đứng dựa vào tường nhìn đàn chị, chị ấy không ra một mình mà phía sau còn có một người cao cao đi theo nữa.
Con trai.
Tôi nheo mắt.
Lại còn là một thằng con trai với ngoại hình không tầm thường.
Anh ta đi theo sau đàn chị, tuy không nắm tay nhưng trông cũng không xa cách lắm.
Tôi mỉm cười chào hỏi đàn chị, cảm ơn chị ấy đã giới thiệu cho tôi căn phòng tốt như thế này. Vương Nghị đứng bên cạnh nhìn tôi như đang nhìn một thằng ngốc.
Đàn chị cười nói với tôi ưu điểm và những lưu ý khi sống ở đây, nhưng sự chú ý của tôi đều tập trung vào đôi môi đầy đặn và đôi mắt cong cong của chị ấy.
Lần đầu tiên tôi gặp đàn chị là ở cuộc họp thường lệ của đoàn trường, đoàn trường mà tôi tham gia cũng giống như hội học sinh nhưng tự do hơn hội học sinh rất nhiều, chủ yếu phụ trách tiết mục phát thanh và kịch nói quan trọng của trường, tổ chức liên hoan.
Kể ra thì nhiều nhưng nói chung là ở cuộc họp đó, tôi vừa nhìn thấy đàn chị đã không sao quên được, có thể nói là trúng tiếng sét ái tình.
Nhưng đàn chị quá dịu dàng, đối xử với tôi như em trai, thành ra tôi cũng khó chọc thủng lớp giấy cửa sổ này, vì vậy tôi vẫn luôn chờ cơ hội, một cơ hội khiến đàn chị hiểu tôi rồi yêu tôi.
Tôi và đàn chị đi vào căn nhà thuê: 502, đàn chị là 501, một ngủ một khách, tất cả nhìn rất cũ kĩ, trên tường dán giấy dán tường, phòng khách nhỏ đến mức gần như có thể bỏ qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!