- Khốn khiếp
Trương Đại Bảo vừa bước vào cửa, Hạ Ngôn liền cầm một chiếc ghế xông về phía trước.
Tuy nhiên đã bị Phạm Hồng Vũ kéo lại.
Trương Đại Bảo hoảng sợ, lui về phía sau mấy bước, luôn miệng nói:
- Ấy ấy, đừng có hiểu lầm, tôi là đến để giúp đỡ…
- Mày đến để tìm cái chết à?
Hạ Ngôn quát, vẫn cầm chiếc ghế trong tay, gân xanh trên cổ nổi lên, Phạm Hồng Vũ chỉ cần buông tay một cái là đầu Trương Đại Bảo chắc chắn sẽ nở hoa ngay.
Trương Đại Bảo thấy Phạm Hồng Vũ kéo Hạ Ngôn lại, nên cũng có vẻ yên tâm hơn, tròng mắt y chuyển nhanh như chớp, cười hì hì nói:
- Phạm công tử, bảo người anh em của cậu không nên xúc động như vậy, đánh nhau thì có thể giải quyết được cái gì? Tôi đến giúp thật mà.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Anh thì có thể giúp được cái gì?
- Ha ha, tôi có thể giúp được nhiều việc lắm đấy. Triệu Ca không ở đây nữa, thì quán cơm này cũng không tiếp tục mở được. Trịnh công tử đã nói rõ ràng rồi. Tính tình của anh ấy thì chắc cậu cũng biết rồi đấy, anh ấy nói quán cơm này không tiếp tục được là chắc chắn sẽ không được.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Trưởng ban Trương, nói vào vấn đề chính đi, những cái khác không cần phải nói nhiều. Trịnh Phong Khuông đâu phải là cha ruột của anh.
Trương Đại Bảo rất tức giận.
Tuy nhiên hiện tại chỉ có một mình y, cho nên y đành phải nhịn.
Lập tức, trên mặt y lại tươi cười nói:
- Được, Phạm công tử nói vậy thì tôi cũng không giấu nữa. Tiệm cơm này các người không thể tiếp tục được nhưng tôi thì lại có thể. Ra giá đi, bán lại cho tôi.
Không ngờ, đây chính là mục đích của y.
Cố tình dẫn Trịnh Phong Khuông đến gây phiền toái cho Triệu Ca, để cuối cùng đạt được mục đích như vậy.
Hiện tại, mục đích này của y coi như đã hoàn thành được một nữa, Triệu Ca đã bị đuổi đi rồi, Phạm Hồng Vũ thì cũng chả hung hăng được. Trương Đại Bảo trong lòng cực kỳ vui sướng.
Đúng là sông có khúc, người có lúc.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đượcc, Trưởng ban Trương đưa ra hai ngàn đi thì tiệm cơm này sẽ thuộc về anh.
Trương Đại Bảo bật cười ha hả, lắc đầu nói:
- Phạm công tử, cậu nói thật hay là nói đùa đấy, cái tiệm rách nát này mà cũng đòi hai ngàn sao?
Phạm Hồng Vũ nhìn y mà không lên tiếng.
Trương Đại Bảo liền ho khan một tiếng, nói:
- Phạm công tử, nếu như cậu thật sự có thành ý thì tôi ra cái giá thế này, đúng năm trăm, nếu đồng ý thì chuyển nhượng, tuyệt đối nghiêm túc. Nói thật, tôi đây cũng chẳng phải o ép gì, cái tiệm này giờ thành ra như vậy, năm trăm đã là hết giá rồi.
Lời này của y quả thật cũng khá vô duyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!