Ầm một tiếng!
Khâu Minh Sơn nhẫn nại đến lúc xem xong bài viết thì không còn kiềm chế được nữa, vỗ mạnh một cái xuống bàn, chén trà, bút viết trên bàn lập tức kêu lên leng keng, rơi xuống mặt đất, chén nước nát bấy.
Lẽ nào lại vậy!
Khâu Minh Sơn gầm lên giận dữ, sắc mặt đen xì, hai mắt phun lửa.
Thư ký không khỏi sợ hãi liền lùi lại hai bước, há mồm líu lưỡi.
Trong lúc Phó bí thư Khâu ở trong văn phòng giận dữ, thì đồng chí Phạm Hồng Vũ đang tựa mình vào một chiếc ghế trong phòng 2, ung dung nâng chén trà nhấp một ngụm.
Chuyện đã làm, kết quả ra sao thì phải đợi mới biết.
Nhưng mà Phạm Hồng Vũ đoán, chắc chắn là lão nhân gia không nhịn nổi rồi.
Khâu Minh Sơn và bố hắn là Phạm Vệ Quốc tha cho hắn mới là lạ!
Cũng may cảnh sát Phạm là người già đời, dù gặp sóng to gió lớn cũng không sợ hãi.
Lão tử đã chết một lần rồi, có gì mà phải sợ?
Trong mấy ngày này, Phạm Hồng Vũ đã dần thích ứng với việc sống lại, bình tâm tĩnh khí nhớ lại những chuyện kiếp trước một lần, sau đó rút ra một kết luận: cảnh sát Phạm đã hi sinh vì nhiệm vụ!
Không phải, giải thích thế này cũng không ổn.
Ông trời hình như đang đưa hắn vào một trò chơi, cảnh sát Phạm cho dù trong lòng phiền muộn vạn phần, nhưng cũng không thể tránh được.
Được rồi, việc đã đến nước này, vậy đối mặt với hiện thực đi!
Sống thêm một lần cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Phạm Hồng Vũ nghĩ linh tinh, nâng chung trà lên đang chuẩn bị uống ngụm thứ hai thì cửa phòng bật ra đánh ầm một tiếng, thư ký của Khâu Minh Sơn là Thái Dương lao vào như đạn pháo.
Thái Dương là Trưởng phòng thư ký số 2, là lãnh đạo trực tiếp của mọi người trong phòng này. Thái Dương vô cùng bội phục Khâu Minh Sơn, đã từng không kiêng kỵ tuyên bố, thần tượng mà hắn sùng bái chính là Bí thư Khâu.
Xử lý công việc ngày thường đều lấy Khâu Minh Sơn làm gương, vừa lịch lãm vừa cẩn trọng, đi đứng thì không nhanh không chậm, rất có quan uy.
Mà bây giờ, Trưởng phòng thứ ký số 2 Thái Dương như bị lửa châm mông.
Trong giây lát đó, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Trưởng phòng đang thở hổn hển.
"Phạm... Phạm Hồng Vũ!"
Thái Dương trực tiếp đưa mắt về phía chỗ thư ký Phạm đang ngồi, vừa thở mạnh vừa gầm lên, hai hàng lông mày dựng đứng.
Đến rồi!
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh, nhẹ đặt chén trà xuống, mỉm cười đứng lên.
Sếp gọi gì em vậy?
Cậu... cậu!
Thấy Phạm Hồng Vũ tỏ vẻ bình tĩnh như vậy, Thái Dương tức tới mức không thở ra hơi, thật muốn chửi cho một trận.
Có chuyện gì ư?
Đúng là to gan, chưa thấy ai gan to như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!