- Đến rồi à? Mời vào!
Ninh Hồng không bận rộn trong bếp, mà lặng lẽ ngồi trong phòng khách uống trà, thấy Phạm Hồng Vũ đã đến cửa, liền đứng dậy khẽ cười nói.
Về đến nhà, Ninh Hồng cũng đã thay một bộ quần áo khác, một chiếc áo lông bó sát cao cổ, kết hợp với một chiếc quần ka ki màu đen. Thời điểm những năm tám mươi cũng đã bắt đầu thịnh hành loại áo lông bó sát cao cổ, gần như các cô gái trẻ, cô nào cũng có một đến hai chiếc.
Triệu Ca cũng có một chiếc màu vàng.
Dáng người Ninh Hồng khá mảnh dẻ, không có đường cong quyến rũ được như Triệu Ca.
Nhưng khí chất của cô lại tạo ra một sự hấp dẫn đặc biệt cho cô.
Phạm Hồng Vũ đi vào, tiện tay kéo cánh cửa lại, nhưng vẫn chỉ để khép hờ như ban nãy.
- Cơm nước đã xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.
Ninh Hồng dẫn Phạm Hồng Vũ vào phòng ăn. Cái gọi là phòng ăn này, chính là một không gian nho nhỏ cách phòng bên phải không xa, một bộ bàn ghế gỗ được đặt ở đó, trông rất gọn gàng ngăn nắp.
Trên bàn bày hai món ăn mặn, một món rau, một bát canh.
- Xin lỗi nhé tiểu Phạm, tôi không biết nấu nướng, hai món này là tôi mua ở nhà khách Huyện ủy, về chỉ hâm nóng lại. Có thể sẽ không hợp khẩu vị của cậu, cậu đừng chê nhé. So với đồ ăn ở chỗ Triệu Ca thì đương nhiên là không thể bằng được rồi.
Ninh Hồng hơi áy náy nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không vấn đề gì đâu, tôi chỉ cần no bụng là được rồi.
Đây cũng là điều khiến hắn hài lòng nhất sau khi trùng sinh. Ở thế giới kia, thời gian ăn cơm đối với hắn như một loại hình phạt, rõ ràng bụng đói đấy nhưng không thể nào nuốt nổi.
- Uống chút rượu không?
Chỗ tôi có rượu đỏ đấy.
Trên bàn cơm có một chai rượu nho đỏ.
- Rượu thì thôi, không giấu chị, hiện giờ tôi rất là đói bụng.
Tối nay rõ ràng không phải Ninh Hồng mời hắn đến uống rượu.
Ninh Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Vậy được, ăn cơm.
Hai người lúc này cũng giống như đang ngồi trước bàn làm việc, ngồi đối diện nhau, bưng bát ăn cơm. Cô chuẩn bị cho Phạm Hồng Vũ xới đầy bát cơm cho Phạm Hồng Vũ, còn của mình chỉ xới một chút, hai người ăn cơm, không nói câu nào, Ninh Hồng cũng không gắp thức ăn cho Phạm Hồng Vũ, nhưng hắn cũng không cảm thấy câu nệ, hắn ăn uống tự nhiên giống như đang ở nhà mình vậy.
Hai người yên lặng ăn cơm, Phạm Hồng Vũ ăn vèo một cái đã xong ba bát, lúc hắn buông bát xuống thì Ninh Hồng cũng vừa ăn xong bát cơm của mình.
Ninh Hồng mời Phạm Hồng Vũ vào phòng khách ngồi xem ti vi trước, còn mình thì thu dọn bát đĩa.
Trong phòng khách có đặt một chiếc ti vi màu.
Thứ này ở thời điểm năm tám sáu đắt đỏ vô cùng. Nhưng vợ chồng Ninh Hồng đều là cán bộ, lại không con cái gì, cho nên gánh nặng gia đình cũng rất ít, cho nên có thể mua được chiếc ti vi màu.
Không lâu sau, Ninh Hồng đã rửa sạch tay, rót một chén trà đặt lên mặt bàn cho Phạm Hồng Vũ, còn mìmh thì ngồi vào ghế sô pha đối diện, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Phạm, tôi nghe nói Bí thư Kiều đột nhiên lại muốn làm giám đốc nhà máy, chuyện này là do cậu đề nghị với Kiều Phượng sao?
Ninh Hồng nói rõ ràng dứt khoát, không hề vòng vo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!