Chương 32: Mời Kiều Phượng Ăn Cơm

- Chị Ca Nhi, buổi chiều chị gọi điện cho Kiều Phượng, mời cô ấy đến ăn cơm nhé, cứ nói là chị mời.

Ở quán của Triệu Ca ăn cơm trưa xong, Phạm Hồng Vũ nói với Triệu Ca.

Sau khi Phạm Vệ Quốc bị điều lên địa khu, Quản Lệ Mai cũng bị điều lên địa khu, Phạm Hồng Thái cũng chuyển lên học cấp ba ở Ngạn Hoa. Vì vậy mà Phạm Hồng Vũ ăn cơm ở quán của Triệu Ca thường xuyên hơn.

Nhà máy cũng có bếp ăn tập thể, nhưng quá khó ăn, Phạm Hồng Vũ tuy dễ tính trong việc ăn uống nhưng cũng không thể nuốt nổi cơm ở đó.

Huống hồ Triệu Ca cho đến tận bây giờ cũng chưa có ý định tính tiền ăn của hắn.

- Đang tự nhiên sao lại muốn mời Kiều Phượng ăn cơm vậy?

Triệu Ca vừa pha trà cho hắn, vừa cười hỏi.

Bình thường Phạm Hồng Vũ đến chỗ Triệu Ca ăn ơm, đều là ăn cùng với Triệu Ca, Tiểu Hoa và mấy người trong đội thu mua công trái, giống như người một nhà. Đây thật ra cũng là một thủ pháp của Triệu Ca, để khi Phạm Hồng Vũ đòi trả tiền cơm thì cô còn có lý do để mà từ chối.

Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ đề cập đến chuyện trả tiền cơm cả.

Mỗi lần ăn xong, Triệu Ca đều đích thân pha trà cho Phạm Hồng Vũ, giống như cô tự nguyện chăm sóc người đàn ông của mình vậy.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cái này tạm thời chị đừng hỏi, chiều chị sẽ biết!

- Ừ!

Triệu Ca gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Đối với lời của Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca càng ngày càng nói gì nghe đấy.

- Hồng Vũ chúng ta lên lầu tính sổ sách một chút đi.

Đợi Phạm Hồng Vũ hút thuốc xong, uống mấy ngụm trà, Triệu Ca thu dọn sạch sẽ mấy cái bàn, rửa sạch tay, sau đó nói với Phạm Hồng Vũ.

Hai tháng nay, trong phòng ngủ của Triệu Ca cũng có chút thay đổi, thay đổi rõ nhất chính là cái ghế trúc, bây giờ đã được lót thêm một miếng đệm bông màu vàng, mỗi lần Phạm Hồng Vũ đại giá quang lâm, Triệu Ca liền mời hắn ngồi vào chiếc ghế đó, còn cô chỉ ngồi vào chiếc ghế đầu đặt bên cạnh hắn.

Hai tháng, vốn liếng của bọn họ đã giống như quả cầu tuyết, càng lúc càng lớn lên, hiện trong tay Triệu Ca đã có gần bốn mươi ngàn tệ, trong đó hơn mười ba ngàn là lợi nhuận.

Ở phương diện này, Triệu Ca có phần thiên phú, nào là vốn cổ phần, nào là tiền mượn, nào là lợi nhuận, phân chia một cách rõ ràng. Ở huyện Vũ Dương này, cô và Phạm Hồng Vũ đã trở thành một tiểu phú ông rồi.

Ở thời điểm này, có chục ngàn tệ trong tay là đã được mọi người hâm mộ lắm rồi.

- Hồng Vũ, việc kinh doanh này cũng khó làm rồi.

Triệu Ca hơi lo lắng nói, hàng lông mày khẽ dựng lên, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc, thuận thế ưỡn người một cái. Thông thường động tác này trở thành một lực hấp dẫn lớn đối với cánh mày râu.

- Có phải đã có người nhảy vào rồi không?

Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi.

- Đúng vạy đấy, ít nhất hiện tại còn có hai nhóm người cũng làm kinh doạn này. Công trái ở thị trấn Thành Quan này cơ bản đều đã được chúng ta thu mua gần hết còn lại thì đều là công trái chưa tới kỳ. Bọn họ đã thu mua loại chưa đến kỳ này, chúng ta có nên thu mua một ít không?

Triệu Ca ngẩng đầu lên nhìn Phạm Hồng Vũ, chờ hắn quyết định.

Hình huống này đã sớm nằm trong dự liệu của Phạm Hồng Vũ rồi. Một huyện nhỏ bé thế này thì liệu có bao nhiêu công trái?

Số lượng lớn đều ở các đơn vị, nhưng công trái ở những đơn vị này lại không dễ dàng bán cho tư nhân, vì ai cũng sợ phải gánh trách nhiệm, cho dù không có hai nhóm người khác làm thì việc kinh doanh này cũng không thể làm lâu dài ở huyện Vũ Dương được.

- Không vấn đề gì, có thể kiếm được nhiều như vậy đã là rất tốt rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!