Triệu Ca chân tay nhanh nhẹn, một loáng đã làm xong năm sáu món ăn.
Mọi người gọi thêm chút bia.
Trong bữa ăn, Trương Dương rất hài sảng, nhấp một ngụm bia, quay sang cười nói với Phạm Hồng Vũ:
- Hồng Vũ, không nói dối cậu, lần này nếu như Đảng ủy không điều cậu xuống phân xưởng thì tôi cũng sẽ xin Giám đốc nhà máy để cậu xuống. Cậu đứng ở ban Nhân sự, đúng là lãng phí nhân tài…Trưởng ban Vương, tôi nói thẳng nói thật, ông đừng có để bụng nhé.
Trưởng ban Vương biết rõ tính cách của Trương Dương, nên ông chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Trương, tôi thật sự không hiểu, sao tôi lại thành nhân tài được cơ chứ?
- Haiz, Hồng Vũ, cậu đừng có khiêm tốn quá mà. Tại sao cậu không thành nhân tài được chứ? Cậu học đại học, lại còn từng công tác ở cơ quan Địa ủy nữa, những điều này, ở nhà máy mấy ai bì kịp cậu. Mọi người thấy tôi nói có đúng không nào?
Với biểu hiện của cậu thì có thể dùng một câu thành ngữ đế thể hiện đó là sủng nhục bất kinh, cái này là hơi bị được đấy nhé. Đừng nói đến tuổi cậu, mà ngay cả Trương Dương tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi cũng chẳng trấn định được như vậy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tôi giả bộ đấy, trong lòng tôi chẳng biết thế nào là tức giận đâu.
Một câu nói khiến mọi người bậy cười ha hả.
Triệu Ca liền liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút khác thường.
Triệu Ca có lẽ không biết cái gì là phong độ thân sĩ, nhưng cô thích cái vẻ này của Phạm Hồng Vũ. Đây có lẽ mới gọi là ý chí nam nhi.
Mới bằng đấy tuổi mà đã có tiền đồ như vậy rồi, mấy năm nữa không biết sẽ có tiền đồ như thế nào.
Gia đình nhà quyền quý bồi dưỡng ra tài năng tuấn kiệt, quả nhiên không tầm thường.
- Hồng Vũ, không nói đùa nữa, nói nghiêm túc với cậu nhé, cậu cứ yên tâm đi, đến phân xưởng làm việc thì cậu vẫn được thoát ly khỏi bộ phận sản xuất như trước, cậu không phải cầm búa cầm kìm gì cả. Tôi không thể phá hỏng nhân tài được, bằng không tôi chính là kẻ khốn khiếp.
Haiz, cậu đừng có vội nói chuyện, tôi cũng có điều kiện riêng đấy. Những ngày này tôi vẫn luôn suy nghĩ, có một số quy định trước kia cần phải thay đổi. Nếu không có sự cạnh tranh thì nhà máy này mãi chỉ lạc hậu mà không thể phát triển được.
Trương Dương nói xong, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc, hai hàng lông mày dựng lên, dường như có chút sầu lo.
Phạm Hồng Vũ giơ ngón tay cái, nói:
- Chủ nhiệm Trương, ý kiến này của anh, tôi hoàn toàn đồng ý. Thể chế quản lý kinh doanh cũ cần phải được cải cách, nếu không thì sẽ không có đường ra.
Những lời này của Phạm Hồng Vũ, là xuất phát từ nội tâm.
Bởi vì những người ngồi đây, chỉ có hắn hiểu rõ trong lòng, mấy năm tiếp theo thì nhà máy Cơ khí nông nghiệp này sẽ bị phá sản mà đóng cửa. Phương Văn Phong thân là Giám đốc nhà máy sau khi đem nhà máy chôn vùi, thì lại trở thành đại công thần, thăng chức làm Trưởng phòng máy nông nghiệp huyện.
Còn Trương Dương, vì liên lụy đến chuyện vợ con Phương Văn Phong tự sát nên bị xử phạt nghiêm khắc, bị đuổi ra khỏi nhà máy Cơ khí nông nghiệp.
Hạ Ngôn thì cũng từ thời điểm đó mà trở thành công nhân thất nghiệp. Phạm Hồng Vũ tin rằng, ở một thế giới khác, Hạ Ngôn có thể vẫn sẽ phải chịu cảnh khổ như vậy, không thể nhìn thấy được hy vọng đổi đời.
Nhà máy Cơ khí nông nghiệp muốn tồn tại lâu dài thì nhất định phải cải cách.
- Đúng vậy.
Trương Dương không kìm nổi đập bàn một cái, vẻ rất hứng thú.
- Tôi đã nói cậu là người có kiến thúc mà lại. Cứ như thế nhé, Hồng Vũ, cậu phải giúp tôi đấy. Một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Hai anh em ta cùng bàn bạc xem phương án cải cách như thé nào, cậu là nhân tài từ Địa ủy xuống, nhất định sẽ có biện pháp.
Vừa nói, Trương Dương nhìn Phạm Hồng Vũ rất thân thiết, kỳ vọng đã được hắn đáp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!