Cao Khiết ở lại trong nhà máy Cơ khí nông nghiệp cũng không lâu, chừng mười phút sau, thì đi ra ngoài cùng với Phạm Hồng Vũ. Thời điểm nhạy cảm như vậy, Cao Khiết nếu như chuồn ra ngoài lâu thì có thể xảy ra vấn đề lớn.
Ngồi phòng bên cạnh, thấy Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết cùng đi ra ngoài, Kiều Phượng ngó đầu ra ngoài, nhìn theo Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, Kiều Phượng liền bĩu môi, vẻ khinh thường hiện rõ lên khuôn mặt.
Phụ nữ lúc nào cũng ghen tuông vớ vẩn như vậy.
Đi đến cổng của nhà máy, Phạm Hồng Vũ dừng bước, nói:
- Chị Cao, tôi chỉ tiễn đến đây thôi nhé.
- Được, tạm biết!
Cao Khiết giơ bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ bắt tay cô, nhẹ giọng nói:
- Chị Cao, Phó bí thư Khâu là vị lãnh đạo đáng để đi theo đấy.
Cao Khiết gật đầu, không nói gì.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên trở về văn phòng, Kiều Phượng đã ở đó chờ sẵn rồi, lần này cô ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình, nhìn Phạm Hồng Vũ, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn cười nói:
- Được đấy nhỉ, tiểu Phạm, thủ pháp cũng cao minh đấy. Miệng đang nhai một miếng, mà tay vẫn gắp miếng khác. Tuy nhiên, hình như vị Trưởng phòng Cao này hình như cũng lớn hơn cậu mấy tuổi đúng không? Cậu có vẻ rất thích những cô gái lớn hơn tuổi mình nhỉ?
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu, không lên tiếng.
Hắn không muốn giải thích với Kiều Phượng làm gì, hai người kia chẳng có quan hệ bí mật nào với hắn cả. Kiều Phượng lúc nào cũng như bát quái nữ, nếu như mình càng giải thích thì cô ta càng được đà lấn tớn, không tìm được ngọn ngành thì không tha.
Hơn nữa, Cao Khiết cũng không phải là đối tượng để nghị luận sau lưng như vậy.
Từ trên tỉnh xuống như vậy, ai biết cô có chỗ dựa như thế nào?
Kiều Phượng bĩu môi, trong đầu lại càng thêm hưng phấn. Tay Phạm Hồng Vũ này trong lúc không nói chuyện, trông rất có phong thái, rất có sức hấp dẫn.
- Haiz, chúng ta nói chuyện chính nhé, 5000 tệ tôi sẽ đi dồn cho cậu vay, nhưng chúng ta thỏa thuận trước nhé, trong vòng một năm nhất định phải trả cả vốn lẫn lời, nếu không tôi sẽ trở mặt đấy nhé…
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
Cứ như tình hình kinh doanh như hiện nay thì chỉ cần ba tháng là hắn có thể trả xong.
Tuy nhiên lúc này Phạm Hồng Vũ không để tâm vào việc kiếm tiền. Có ưu thế biết trước thông tin cả hai chục năm, muốn kiếm chút tiền, đối với hắn mà nói không phải là chuyện khó khăn gì.
Nhưng chốn quan trường thì khác, tác dụng của việc biết trước thông tin nó không rõ ràng như vậy. Kiếp trước, hắn dù sao cũng chỉ là một cảnh sát quèn, đối với việc chính trị, nhất là chính trị cao tầng thì cũng chỉ như ngắm hoa trong sương mà thôi.
Muốn am hiểu bản chất sâu xa mà không xâm nhập vào bên trong là chuyện vô cùng khó khăn. Mà chính trị cũng giống như một bàn cờ, nếu như đi nhầm một nước thì chỉ có nước thua mà thôi.
Tào Tuấn Minh triệu kiến, là vào buổi trưa.
Phạm Hồng Vũ cố ý quay về Đại viện Huyện ủy để ăn cơm.
Thông thường thời gian này, hắn đều ăn cơm ở nhà máy, thỉnh thoảng đến quán của Triệu Ca ăn. Quản Lệ Mai cũng bận công việc, cần phải đi làm đúng giờ, cho nên nấu cơm cũng rất vất vả.
Phạm Vệ Quốc buổi trưa cũng không về ăn cơm.
Phạm Hồng Vũ biết Tào Tuấn Minh nhắm vào hắn nên mới đến đây, phỏng chừng những lãnh đạo địa khu khác cũng có thể đoán ra một chút manh mối, ít nhất là lòng dạ Lương Quang Hoa hiểu rõ.
Chỉ có điều, Tào Tuấn Minh chưa lên tiếng ra lệnh thì những người khác không ai dám tự chủ trương, thông báo trước cho Phạm Hồng Vũ.
Buổi chiều, Phạm Hồng Vũ vẫn đến ban Nhân sự của nhà máy làm việc bình thường, tuy nhiên không đọc báo, mà lấy một số hồ sơ nhân sự ra để sắp xếp lại. Nếu lãnh đạo đến, nhìn thấy cảnh một cán bộ trẻ quan liêu được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!