Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Khí tức trên người nam nhân cực lạnh.
Hắn trông rất âm trầm, giống như là muốn gϊếŧ người.
Thật đáng sợ.
Ai cho cô ăn sáng?
Linh Quỳnh duỗi một ngón tay ra, chỉ lên trên, vô tội nói:
"Đồ ăn của con người là ông trời ban cho, là ông trời cho tôi ăn."
Thẩm Hàn Đăng: ......
Trong đôi mắt Thẩm Hàn Đăng phản chiếu bộ dáng tiểu cô nương, dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận.
Thế nhưng nàng thật sự dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận sao?
Câu trả lời là không.
Thẩm Hàn Đăng đột nhiên xoay ghế, nhấc bổng Linh Quỳnh lên, ôm nàng đi một mạch nhét vào trong xe.
Linh Quỳnh: ???
Đây là loại nhà tư sản xấu xa gì, ngay cả một bữa sáng cũng không cho ăn?
Thẩm Hàn Đăng ngồi lên xe, trực tiếp nhắm mắt lại, không có ý định giao lưu cùng Linh Quỳnh.
Trong tay Linh Quỳnh còn cầm một cái thìa, mờ mịt nhìn Thẩm Hàn Đăng, lại nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ xe........
Đợi khi đến nơi, Linh Quỳnh mới biết được mình là tới tham gia tang lễ ......
Thẩm Hàn Đăng hại ta!
Thẩm Hàn Đăng còn ngồi bên cạnh lạnh như băng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng,
"Không phải chính cô chọn quần áo sao, xuống xe."
"Anh không nói với tôi là đi tham gia tang lễ."
Bộ dạng này của nàng không phải tới để đập phá quán sao? Sẽ bị người ta đánh chết có được không?!
"Tôi đã chuẩn bị quần áo cho cô."
Ý tứ chính là tự cô chọn quần áo, kết quả ra sao cũng tự mình gánh chịu đi.
Tôi không xuống.
Nếu biết là tới tang lễ, làm sao nàng lại không mặc?
Nàng cũng không ngốc!
Thẩm Hàn Đăng rõ ràng chính là cố ý.
Thẩm Hàn Đăng đóng cửa xe, vòng tới một bên khác, mở cửa xe, lại phát hiện Linh Quỳnh đã chui sang bên còn lại.
Thẩm Hàn Đăng: ......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!