Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
"Vì sao anh không ăn?" Linh Quỳnh theo hắn trở về phòng,
"Anh không đói bụng sao?"
Không đói bụng.
Ánh mắt Linh Quỳnh có chút hồ nghi,
"Buổi sáng anh cũng không ăn, bây giờ cũng không ăn." Hắn thật sự không phải là quỷ sao?
Thẩm Hàn Đăng:
"Muốn ở chỗ này tiếp thì đừng nói chuyện."
Linh Quỳnh nháy nháy mắt, lấy tay che miệng lại.
Thẩm Hàn Đăng nằm trở về trên giường, gian phòng này có thêm một người, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì.
Khi cửa sổ có ánh sáng xuyên thấu vào, Thẩm Hàn Đăng lấy tay ngăn trở ánh sáng chói mắt, con mắt rất không quen.
Nàng đem tất cả màn cửa trong gian phòng đều kéo hết ra.
Thả xuống! Thẩm Hàn Đăng lấy tay che mắt, thấp giọng hét một tiếng.
"Anh không ghét ánh sáng, tại sao phải kéo màn thành cái dạng này, thích tự ngược sao?"
Thẩm Hàn Đăng từ trên giường bước xuống, thả xuống toàn bộ màn cửa. Trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không có biểu lộ gì, nhìn không ra hỉ nộ.
Linh Quỳnh cũng không kéo ra nữa, nàng chỉ vén ra một góc, nằm ở đó nhìn ra ngoài.
Ta muốn ra ngoài vui chơi a.
[ Tình yêu, rút thẻ có thể giải quyết vấn đề này a ]
......
Rút rút rút! Ta rút ngươi bây giờ!
Thẩm Hàn Đăng nhìn tiểu cô nương kia nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, một lúc sau lại đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng trực tiếp ra khỏi cửa.
......
......
Linh Quỳnh là muốn chuồn đi thật nhanh, thế nhưng mụ phù thủy kia tựa như một u linh, nàng đi đâu đều có thể gặp cô ta.
Dù sao thì không cần biết nàng dùng biện pháp gì, cô ta cũng sẽ không bao giờ cho nàng bước chân ra khỏi nơi này.
Cái này là do không rút được tấm thẻ cần thiết, không thể ra khỏi nơi này.
Cẩu trò chơi, bức khắc quá mức!
Linh Quỳnh mang tâm tình bi thống...... Đi tìm phù thủy.
Phù thủy không biết đang làm gì, Linh Quỳnh hóp lưng lại như mèo đi qua, khi phù thủy nghe thấy động tĩnh, trong nháy mắt xoay người đã có một gậy đánh xuống.
[......]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!