Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Thẩm Hàn Đăng thay vì nói là ở chỗ này, không bằng nói là bị giam lỏng ở đây.
Khó trách nửa đêm chỉ ăn bữa ăn khuya, còn phải trốn đi.
Sách.
Hắn phải trải qua những ngày tháng như vậy......
[ Tình yêu, rút thẻ không?]
[ Ngài rút sẽ không mắc lừa, rút sẽ không ăn thiệt thòi, nhưng mà có thể rút một tương lai hoàn mỹ cho mục tiêu nhân vật.]
Nàng chỉ cảm thán một chút mà lừa gạt khắc đã được tung ra, còn đánh bom tẩy não.
Linh Quỳnh: ......
Lăn!
Trên người nàng không có tiền, rút cái chùy!
Cái tên cha nghiện cờ bạc kia, đã sớm ép sạch tiền trên người nguyên chủ.
Linh Quỳnh đem lập Vinh Diệu nhấn trở về, sờ lên cằm suy tư.
Khó trách nàng cảm thấy mụ phù thủy kia kỳ kỳ quái quái .
Căn bản tới không phải vì chăm sóc thiếu gia, mà tới hành hạ hắn, thật ác độc.
Linh Quỳnh dựa vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định không có âm thanh gì, nàng mới kéo cửa ra, chạy như một làn khói vào gian phòng của Thẩm Hàn Đăng.
Mặt đất bừa bộn lúc trước lúc này đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả thảm đều đổi mới rồi.
Hiệu suất làm việc của phù thủy vẫn rất cao nha.
Thẩm Hàn Đăng còn nằm ở trên giường, chỉ lộ ra cái đầu.
Linh Quỳnh đi qua, ngồi xuống bên cạnh giường, mềm mại gọi hắn: Thiếu gia.
Thẩm Hàn Đăng nắm lấy chăn, soạt một cái che đầu lại.
Linh Quỳnh lôi chăn ra,
"Thiếu gia, tôi hỏi anh chút chuyện."
Tay Thẩm Hàn Đăng từ dưới chăn đưa ra, chỉ vào cửa ra vào, ra hiệu nàng cút nhanh lên.
Hai tay Linh Quỳnh nắm chặt tay của hắn,
"Thiếu gia, anh nghe tôi nói đi."
Thẩm Hàn Đăng cọ một chút ngồi dậy, hất tay của nàng ra, trợn mắt nhìn.
Linh Quỳnh còn ghé vào bên giường, hơi hơi ngửa đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vô tội cùng mờ mịt.
Ngực Thẩm Hàn Đăng chập trùng mấy lần, ngón tay cọ xát chỗ bị Linh Quỳnh chạm qua.
Hắn nhìn chằm chằm tiểu cô nương, âm trầm lại hung ác mở miệng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!