Chương 197: Bạn cùng bàn cầm nhầm kịch bản(36)

Truyện được đăng tại truyenwiki1. com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Khai giảng Đại học.

Linh Quỳnh tuy không học cùng chuyên ngành với Giang Lạc Mộc nhưng Giang Lạc Mộc vẫn đi theo Linh Quỳnh làm thủ tục nhập học.

Tiểu cô nương cầm quạt điện nhỏ, đứng ở bên cạnh nhìn, hoàn toàn mang dáng vẻ của một thiên kim tiểu thư.

Người không biết còn tưởng rằng Giang Lạc Mộc là tùy tùng của cô.

Dung mạo Linh Quỳnh xinh đẹp cũng rất biết cách ăn mặc nên đứng ở chỗ nào cũng luôn trở thành tiêu điểm.

"Học muội, có cần anh dẫn đường cho em không?"

Một học trưởng bạo dạn trực tiếp tiến đến hỏi.

"Không cần, cảm ơn học trưởng."

Nhìn từ xa cô gái nhỏ này có vẻ khó gần, nhưng giọng nói vừa điềm tĩnh lại vừ lại mềm mại nhẹ nhàng.

Trong thời tiết nóng bức này, liền giống như một dòng suối trong, nhỏ từng giọt từng giọt, thấm vào ruột gan.

Thật đáng yêu...

Thật lễ phép...

Học trưởng càng không chịu từ bỏ cơ hội tốt như vậy, nỗ lực đề cử mình:

"Trường học chúng ta rất lớn, em cũng không có hiểu rõ, anh có thể giới thiệu giúp em."

Thế nhưng mà... Linh Quỳnh cười một chút, chậm rãi nói:

"Bạn trai tôi sẽ tức giận, tôi không muốn anh ấy tức giận, siêu khó dỗ dành."

...

Bạn! Trai! Á! ?

Ba chữ to giống như ba thanh kiếm sắc nhọn, cắm thẳng vào lòng học trưởng.

Sao mới vừa tốt nghiệp lên đại học mà đã có bạn trai rồi!

Trường học mặc kệ sao? !

Giang Lạc Mộc làm xong thủ tục, cầm đồ đi tới,

"Chuẩn bị xong rồi, em cất kỹ cái này nhé."

Hắn cẩn thận bỏ đồ vật vào trong túi xách nhỏ của cô, thuận tay cầm lấy quạt điện nhỏ trong tay Linh Quỳnh, quạt cho cô.

Giang Lạc Mộc nhìn nam sinh đối diện một chút, hơi gật đầu, sau đó ôm lấy bả vai tiểu cô nương rời đi.

Tiểu cô nương tựa hồ rất vui vẻ, kéo kéo áo hắn nói chuyện, khóe miệng vẫn luôn mang ý cười.

Nắng chiếu vào người bọn họ, dát lên một tầng vầng sáng màu vàng óng, loá mắt lại chói mắt...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!