Chương 17: (Vô Đề)

Nó há to miệng, bất ngờ cắn mạnh vào tai ta. Nhưng ta đã có đề phòng từ trước, lập tức nghiêng người thoát lui về sau.

Thấy phản ứng của ta, cái đầu ấy khẽ nhướn mày, giọng mang theo hứng thú hỏi:

"Ồ? Ngươi phát hiện có gì không đúng từ khi nào vậy?"

Ta chăm chăm nhìn nó, lạnh giọng đáp:

"Từ lúc bắt đầu… ta đã luôn hoài nghi Đường Tam Tạng."

Ta hồi tưởng lại từng cảnh từng đoạn, rồi tiếp lời:

"Quy tắc của quái đàm, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ mà xuất hiện. Nếu thế giới này bị ô nhiễm, ắt hẳn phải có một nguồn ô nhiễm thực sự.

Ta vẫn luôn nghĩ mãi: ai mới là kẻ đặt ra những quy tắc này? Và tại sao hắn lại đặt ra chúng?

Câu hỏi thứ hai ta chưa thể biết, nhưng câu đầu tiên… ta mơ hồ đã có một phán đoán.

Lúc ta vừa đặt chân vào thế giới này, chính cái đầu lâu đeo trên cổ ta đã thì thầm nói cho ta biết quy tắc.

Ngay khi ấy, ta đã nghi ngờ cái đầu lâu đó.

Ta nhớ rất rõ, trong nguyên tác từng viết:

"Phàm là đầu người bị ăn, ném xuống dòng Lưu Sa, đều chìm hẳn dưới đáy nước. Nhưng chín bộ xương đầu của người thỉnh kinh lại nổi bồng bềnh trên mặt nước, chẳng thể chìm. Ta tưởng là vật kỳ dị, bèn dùng dây xuyên lại một chỗ, lúc nhàn đem ra chơi đùa."

Nói cách khác, những cái đầu lâu đeo trên cổ ta… đều là hóa thân luân hồi của Kim Thiền Tử. Mà Kim Thiền Tử là ai? Chính là Đường Tam Tạng.

Vậy nên, những quy tắc này — là do Đường Tam Tạng truyền cho ta.

Nó ngẩng mắt nhìn ta, hỏi lại:

"Chỉ dựa vào đó thôi sao?"

Ta lắc đầu, tiếp tục giải thích:

"Không chỉ như vậy.

Ở Đại Đường, trong kinh thư cũng từng đưa ra một chỉ dẫn khác: Trong các quy tắc ấy… có một câu là giả.

Khi ấy ta không thể đoán được câu nào là giả, nên chỉ đành liều mạng đánh cược.

Ta đã thử đặt gánh hành lý xuống, và thấy bên trong là một cái đầu người — chính là ngươi. Rồi ngươi lại nói mình không bị ô nhiễm…

Ngay lúc ấy, ta đã hiểu ra câu nói dối chính là câu nào.

"Trước khi đặt chân đến Linh Sơn, trên đời chỉ tồn tại một vị Phật." — đó mới là câu nói dối.

Vì trong gánh hành lý của ta, chứa một cái đầu người, một đầu của vị thánh tăng. Nghĩa là, trên đường đến Linh Sơn, luôn tồn tại hai vị Phật!

Trước đó, ta chưa từng xem mình là một trong số đó. Nhưng đến khi Lý Thế Dân gọi ta là Kim Thân La Hán, ta mới hiểu — chân kinh đã được thỉnh trọn, mà ta cũng là một vị Phật.

Chính từ câu nói ấy, ta bắt đầu cảm thấy có điều bất thường.

Thế giới này, Đường Tam Tạng dường như cố tình xóa sạch dấu vết của mình, khiến không ai có thể phát hiện sự tồn tại của hắn.

Vì vậy, ta bắt đầu nghi ngờ: kẻ đứng sau mọi chuyện… chính là Đường Tam Tạng.

Một Đường Tăng, một Sa Tăng, hai tăng hai Phật, và cũng là hai vị Phật duy nhất chưa bị phát điên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!