Trên đường phiêu bạt, ta âm thầm suy ngẫm về những điều luật quái đản kia.
"Trước khi đặt chân đến Linh Sơn, thiên hạ chỉ có một vị Phật."
"Tìm được chân kinh, chính là chìa khóa để giải thoát mọi điều."
Hai điều này tựa hồ có mối liên hệ vô hình nào đó.
Trư Bát Giới từng bảo chư Phật đều biến mất — lời ấy rõ ràng là dối trá. Nếu vậy, thì các vị Phật hẳn vẫn còn tồn tại.
Thế nhưng, nếu chỉ có một vị Phật tồn tại trước khi đến Linh Sơn… thì vị ấy, nay đang ở nơi nao?
Chắc hẳn, chỉ khi đặt chân đến Linh Sơn, ta mới có thể thấu suốt mọi đáp án.
Vịt Bay Lạc Bầy
Nghĩ thế, ta thu liễm tâm thần, lướt gió mà đi. Mười vạn tám ngàn dặm Tây hành, thoạt trông tưởng dài vô tận, nhưng với kẻ tu hành như ta, chẳng qua chỉ mấy ngày mà thôi.
Ta không vội vã tiến thẳng đến Linh Sơn, mà dạo qua từng chốn trên đường Tây hành, ngõ hầu tìm được chút manh mối.
Năm Trinh Quán thứ mười ba, Giang Lưu Nhi pháp hiệu là Đường Huyền Trang, từ Đại Đường Đông Thổ khởi hành, đi Tây Thiên cầu pháp.
Nơi đầu tiên ta đến — là Đại Đường.
Khi ấy, vì cuộc cá cược mà Long Vương sông Kinh bị xử trảm, Đường Thái Tông gặp mộng mị nhiễu nhương, rồi kéo theo trăm ngàn tai kiếp.
Tới Trường An, ta ẩn mình trong một ngõ tối, quan sát tình hình triều chính trước.
Các đại thần nơi triều đường, ai nấy đều như rối gỗ có dây kéo, động tác cứng nhắc, lặp đi lặp lại như thể có kẻ giật dây sau màn.
Chỉ có một người… là Đường Thái Tông Lý Thế Dân, thần sắc tuy u ám nhưng vẫn tự ngồi cao trên long ỷ, dõi mắt nhìn xuống muôn dân.
Ngày thứ ba quan sát, thấy y không có gì bất thường, ta mới hiện thân ra mắt.
Vừa thấy ta, y cả kinh, song vẫn chắp tay cung kính thưa rằng:
"Kim Thân La Hán Phật, chẳng hay ngài tới đây có việc chi?"
Ta nhất thời sững người, đoạn chậm rãi lên tiếng:
"Ta muốn hỏi về chuyện sư phụ ta năm xưa đi Tây Thiên cầu pháp."
Lúc ấy, đến lượt Lý Thế Dân thất thần, lộ vẻ không tin nổi, hỏi lại:
"Sư phụ? Ngài nói… sư phụ của ngài là ai?"
Ta lấy làm lạ, đáp:
"Đường Tăng. Đường Huyền Trang. Đường Tam Tạng."
Lý Thế Dân như gặp quỷ giữa ban ngày, trợn mắt nhìn ta, rồi dè dặt nói:
"Ngài nói là… hiền đệ của trẫm ư?"
Ta khẽ gật đầu.
Hắn dài giọng than một hơi, rồi khẽ cười khổ:
"Một vị chân Phật như ngài… sao lại xem một kẻ đã c.h.ế. t là sư phụ chứ? Xin ngài đừng đùa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!