Chương 10: (Vô Đề)

Ta nhíu mày, cảnh giác nhìn hai đồng tử.

Chỉ là hai đứa tiểu đồng, cho dù ta chỉ dùng thân thể của Sa Ngộ Tịnh cũng chẳng hề e ngại.

Nhưng lời chúng nói là có ý gì?

Ta âm thầm lùi về sau vài bước.

Thấy ta lui lại, hai đồng tử hoàn toàn không có ý ngăn cản.

Chúng chậm rãi bước tới chỗ ba tên yêu quái nước Xa Trì vừa bị đánh nát thành đống thịt nát, rồi dừng lại.

Sau đó, chúng quay sang nhìn nhau, rồi… cùng lúc giơ tay, bóp chặt cổ đối phương!

Ngay sau đó—rắc một tiếng ghê rợn, cả hai tự tay giật đứt đầu mình!

Toàn thân ta lạnh toát, từng khớp xương như đóng băng, không nghĩ nhiều nữa—ta quay người chạy thẳng về phía cửa lớn.

Phải rời khỏi nơi quỷ quái này!

Bất kể thế nào cũng phải rời khỏi đây!

Cánh cửa kia chỉ cách một bước, chỉ cần vươn tay là có thể mở ra…

Nhưng rất tiếc.

Rầm!

Cửa đóng sập lại.

Ta khựng bước, chầm chậm quay đầu.

Đầu của một trong hai đồng tử đang lăn lóc dưới đất, m.á. u từ cổ vết cắt chảy loang khắp nền đá.

Nhưng dù đã lìa khỏi thân, miệng hắn vẫn mở ra khép vào, phát ra giọng nói quỷ dị:

"Hi hi… Sa Ngộ Tịnh, trí nhớ của ngươi thật là kém."

"Quy tắc là tối thượng. Quy tắc có thể g.i.ế. c c.h.ế. t tất cả. Từ trước tới nay, chưa từng có ai sống sót rời khỏi thế giới này. Vi phạm quy tắc sẽ chết. Tuân theo quy tắc… cũng sẽ chết."

"Ngươi tưởng mình đã sống sót vì tuân thủ quy tắc sao?"

"Nhưng ngươi quên rồi sao? Vẫn còn một điều luật khác."

"Trên đường Tây hành, không hề tồn tại cái gọi là"yêu quái

". Những thứ ngươi nhìn thấy, vốn dĩ không phải"yêu.

"Vậy ngươi có từng nghĩ tới không - ba tên"yêu quái

"nước Xa Trì mà ngươi vừa gọi Tôn Ngộ Không đến tiêu diệt… chúng rốt cuộc là thứ gì?"

Một trận rùng mình lạnh toát chạy dọc sống lưng, tâm trí ta như bị búa bổ, run rẩy không thôi.

Đầu của đồng tử dần tan chảy thành một vũng m.á. u đỏ sẫm.

Trong lúc đó, hắn thì thào để lại câu cuối cùng:

Chúng làdưỡng chất… đều làdưỡng chấtcủa Trấn Nguyên Tử…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!