Chương 5: (Vô Đề)

Hắn tiều tụy, vẻ mặt hoảng loạn, vừa trông thấy chúng ta liền lộ ra vẻ vui mừng như người tha hương gặp cố nhân.

"A Phượng, Thục phi, An Nhi, trẫm suýt nữa không thể trở lại gặp các nàng."

Ta và Thục phi, An phi liếc nhau một cái, lập tức ôm lấy con mình chen đến bên hoàng đế, rất nhanh đã đẩy nữ tử chài lưới kia sang một bên.

"Bệ hạ, người gầy đi nhiều quá."

"Thần thiếp thật nhớ người."

"Những ngày người không có ở đây, thần thiếp ngày nào cũng thắp hương cầu phúc cho người."

"Bệ hạ mau nhìn xem, đây là con của chúng ta, người nhìn xem, chẳng phải rất giống người sao?"

Trước đó, mẫu thân đặc biệt tìm một nam nhân cao lớn, cường tráng, dung mạo đoan chính, lại có vài phần giống hoàng đế.

Nay đứa nhỏ đầy tháng, mập mạp trắng trẻo, đang lúc đáng yêu nhất, lại quả thật có vài nét giống hắn, ai thấy cũng tấm tắc khen ngợi.

Hoàng đế rất hưởng thụ.

[Đây là con của trẫm sao…]

[Có hơi xấu.]

[Nhưng mấy ái phi của trẫm thì đầy đặn hơn nhiều, càng thêm phần phong tình quyến rũ.]

[Ra ngoài mới biết, hoàng cung mới là nơi thần tiên cư ngụ. Sau này trẫm không đi vi phục xuất tuần nữa đâu.]

Nữ tử chài lưới bị lạnh nhạt hoàn toàn.

Nàng ta cất giọng lạnh nhạt:

"Lý Thâm, giờ người đã trở lại hoàng cung, ta cũng nên đi rồi. Từ nay, *hậu hội vô kỳ."

(*hậu hội vô kỳ:

Không hẹn ngày tái ngộ)

Nàng xoay người bỏ đi, dáng vẻ thanh lãnh, lãnh đạm mà cao ngạo.

Hoàng đế không mở miệng.

Hồng Trần Vô Định

Ta cũng không mở miệng.

Kiếp trước, ta quá hấp tấp. 

Chưa đợi hoàng đế lên tiếng đã cướp lời, quát hỏi nàng ta sao dám gọi thẳng húy danh của thiên tử.

Nữ tử kia rưng rưng lệ, nói nàng luôn gọi hoàng đế như vậy.

Hoàng đế lập tức quát mắng ta, bảo ta quá xốc nổi, cho rằng mình là chủ hậu cung thật rồi sao?

"Còn không mau xin lỗi Tố Y?"

Hắn giận dữ mắng, không chút nể mặt.

Hắn trở thành anh hùng cứu vớt nàng ta, hai người rưng rưng nước mắt, tình ý miên man.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!