Ta cất giọng ẻo lả, cố tình nũng nịu:
"Bệ hạ~ Sinh thần của thiếp sắp tới rồi, người định tặng thiếp quà gì đây?"
Hử? Nàng muốn gì?
[Phiền phức, nữ nhân vô vị, suốt ngày chỉ biết đòi hỏi.]
Ta siết chặt nắm tay.
Kiếp trước, ta thật sự nghe thấy câu này, liền ráng kiềm chế bản thân, tỏ ra lạnh nhạt, thản nhiên.
Vậy mà hắn lại nói ta diễn!
Mà khi ta không diễn, cũng chẳng thấy hắn cho cái gì!
Kiếp này, mặc xác hắn nghĩ thế nào, ta chỉ quan tâm bản thân muốn gì.
Ta làm nũng:
"Bệ hạ~ Thần thiếp hầu hạ người khổ sở như vậy, chẳng hay người có thể ban cho thiếp một ân điển được không?"
"Hử? Nàng lại muốn gì?"
[Lại muốn làm hoàng hậu chứ gì, không soi lại xem mình có xứng không.]
Ta lần nữa nắm chặt tay.
"Thần thiếp vào cung đã nhiều năm, muốn xin phép về phủ thăm phụ mẫu một chuyến, mong bệ hạ chuẩn tấu~"
Giọng nói mềm nhũn, còn vòng vèo uốn lượn, êm như nước chảy.
Đến mức chính ta còn thấy ngấy.
Hoàng đế thoáng sửng sốt, có phần chưa kịp phản ứng.
[Trẫm trách oan nàng rồi, hóa ra nàng là người nặng tình thân.]
"Chuẩn tấu. Chuyện nhỏ thôi. Nàng còn muốn gì nữa không?"
Ánh mắt hắn đầy thâm ý. Ta lập tức hiểu ngay.
Cái tên tiện nam này.
Hắn muốn dụ ta nói ra điều ta thật sự mong muốn.
Nếu ta mở miệng thật, hắn sẽ lại cảm thấy đã nắm thóp được ta, sau đó quay sang khinh thường, nhục mạ ta.
Hắn nằm mơ đi!
"Thiếp thật chẳng còn mong cầu gì nữa. Thiếp từng nghĩ tới việc được làm hoàng hậu. Nhưng nghĩ kỹ lại, thiếp nào có phúc phận ấy, làm quý phi là số tốt nhất của thiếp rồi."
"Bệ hạ đừng khiến thiếp nghĩ đông nghĩ tây nữa. Nếu thiếp lỡ nghĩ thật, người lại mắng thiếp một trận, thiếp chịu không nổi đâu."
"Chỉ là thiếp nghĩ, bệ hạ đâu phải hạng người vô sỉ, nên thiếp cũng không dám nghĩ nhiều."
"Bệ hạ nghỉ ngơi đi, thiếp buồn ngủ quá rồi~"
Hoàng đế á khẩu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!