Chương 39: (Vô Đề)

Cô nương. Tiểu Lục chu môi đứng bên giường của Cố Nam gọi người đang nằm ngủ mê man trên giường dậy.

Cô nương này ngày càng không ra dáng, đã gần trưa mà vẫn nằm trên giường chảy nước miếng, cô nương nhà nào lại như thế này chứ.

Thực ra cũng không trách được Cố Nam, sau khi Doanh Chính kế vị, mỗi ngày bận rộn với chính sự nên cô không cần phải dạy học nữa. Thêm vào đó, những ngày này không có việc quân sự, không có việc gì làm thì con người chỉ theo bản năng sinh hoạt.

Chẳng hạn như ngủ nướng, đó là một biểu hiện của bản năng sinh học.

Cô nương. Tiểu Lục vỗ vai Cố Nam nhưng cô không có chút phản ứng đành thở dài.

Tiểu Lục. Họa Tiên bưng một chậu gỗ bước vào, chậu đựng nước để Cố Nam rửa mặt. Thấy Tiểu Lục đứng đó, biết ngay là Cố Nam lại không dậy nổi.

Cười đặt chậu gỗ sang một bên:

"Tiểu thư lại không dậy được à?"

Đúng vậy. Tiểu Lục nhìn Cố Nam đau khổ.

Họa Tiên nghĩ một lúc, cười nhẹ: Ta có cách này.

Nói rồi cúi xuống nói khẽ vào tai Cố Nam:

"Tiểu thư, có việc quân sự cần cô đến ngay giữa trưa."

Cảm giác này có lẽ giống như bạn không phải đi học hay đi làm vào cuối tuần, đang ở nhà nghỉ ngơi rồi có người bảo. Thầy giáo hoặc sếp đột nhiên yêu cầu bạn đến ngay lập tức, ôi cái cảm giác tuyệt vọng ấy.

Đôi mắt của Cố Nam lập tức mơ màng mở ra.

Việc quân sự? Việc quân sự!

Một tay mò mẫm trên giường.

"Không được không được."

Rồi từ trong chăn rút ra một cây gậy đen như không, sau đó nhảy xuống giường: Áo giáp áo giáp.

Tìm kiếm một lúc, đột nhiên sững lại, ồ không đúng. Ta là lãnh tướng mà, có việc quân sự sao ta không biết.

Quay đầu nhìn lại thấy Tiểu Lục và Họa Tiên đang cười nghiêng ngả.

Cố Nam bực bội ngồi trước gương đồng để Tiểu Lục buộc tóc cho cô. Tóc dài cô không chăm sóc nổi, nếu không có Tiểu Lục giúp thì cô chỉ buộc đại vài cái là xong.

"Các người thay đổi rồi, trước đây không ai lừa ta cả."

"Chẳng phải tại cô nương ư." Tiểu Lục lườm:

"Đã đến trưa rồi còn nằm lỳ trên giường không dậy."

"Dù có nghỉ ngơi cũng phải có mức độ, không thì thật sự trở nên vô dụng."

"Cô nương chưa từng nghe, lười biếng tất bệnh, hại thân tổn tâm sao?"

Hả? Cố Nam ngây người, ngẩng đầu lên, hình như thật sự chưa từng nghe.

Cảm giác Tiểu Lục còn có học thức hơn mình, thật sao, việc đọc sách không hợp với mình à?

Tiểu Lục thấy Cố Nam không hiểu gì, lắc đầu, biết rằng người lười biếng này không thể cứu vãn được rồi.

Họa Tiên đặt chậu gỗ trước mặt Cố Nam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!