Chương 25: (Vô Đề)

Ba tháng sau, đất Tần không còn chiến sự, nếu có cũng chỉ là va chạm nhỏ ở biên giới.

Cố Nam ở lại thành Hàm Dương luyện quân mới, một ngàn tử tù khác với lần trước là ba trăm người, lần này một ngàn người đều là kẻ liều mạng, để có một con đường sống thì việc gì cũng dám làm.

Thân thể Tần Vương ngày càng kém, bắt đầu có người nảy sinh ý đồ.

Không chỉ có Tần thái tử Doanh Trụ mà còn có con trai của Doanh Trụ là Doanh Dị Nhân.

Hạ qua đi, đầu thu lá đã bắt đầu rụng, trong tiểu viện của Cố Nam lá rụng đầy, lá vàng xanh bị Cố Nam dùng chổi quét thành đống chất ở một góc sân.

Tiểu Lục và Họa Tiên sớm ra ngoài mua sắm, tuy Cố Nam đang để tang không có chức vụ nhưng vẫn nhận bổng lộc của tướng quân nghìn người, nhà cửa cũng khấm khá hơn nhiều.

Không nói gì khác, thỉnh thoảng cũng có thể ăn vài bữa cá tươi ngon.

Cố Nam tự mình học nấu ăn, có lẽ cô đã chịu không nổi khẩu vị của người Đại Tần, nhưng ai bảo kiếp trước ngoài mì gói ra cô chẳng biết nấu gì, nên chỉ nấu một bữa thì Cố Nam đã bị cấm không được bén mảng gần bếp. Có một miếng ăn đã là ân đức, lãng phí lương thực là tổn đức.

Chỉ có thể thỉnh thoảng lén nấu vài món, cũng chỉ có cô dám ăn, làm ít thôi coi như thử độc, không chừng trước khi tái hiện tay nghề ẩm thực của hậu thế, cô còn luyện được thân thể bách độc bất xâm nữa.

À, ngoài ra, có lẽ vì không còn chiến tranh nên Cố Nam rảnh rỗi buồn chán bắt đầu học đàn từ Họa Tiên.

Haha, chỉ có thể nói cô đúng là người thô kệch, ngoài những thứ trên chiến trường thì chẳng học được gì tốt, đàn bảy dây trong tay cô cứ kêu cọt kẹt, Họa Tiên đứng bên cạnh nghe mà lòng đau như cắt, cây đan thất huyết đó đắt lắm.

Ngày hôm sau, Họa Tiên dịu dàng ân cần lập tức giấu cây đàn bảy dây đi, không cho Cố Nam chạm vào nữa.

Không sao, nếu tiếp tục đánh thì người qua đường sẽ tưởng phủ Vũ An Quân có ma mất.

Cố Nam quét lá rụng trên đất, ngáp một cái, những ngày nhàn nhã thoải mái đến mức khiến cô ngứa ngáy, cảm thấy vô vị và muốn làm gì đó.

Mấy ngày nay, Hắc Ca thấy Cố Nam thì đều trốn chạy, nó không muốn bị kéo đi vòng quanh thành Hàm Dương với người này nữa, nó có thể mệt mà chết đó.

Xào xạc.

Chổi nhẹ nhàng quét qua, lá rụng cuộn lên rơi vào đống lá.

Vút!

Không biết có một cơn gió mạnh từ đâu lão tới xé tan không trung.

Cố Nam nhắm mắt, hơi ngả người, cây phi tiêu đen dài bay trước mặt cô, cắm xuống đất.

Lực của phi tiêu rất lớn, trực tiếp cắm sâu vào đất, còn khiến cây kim dài không ngừng run rẩy.

Không nhìn cây phi tiêu, Cố Nam cúi đầu quét một chiếc lá rụng vào đống lá.

"Chuyện gì thế, các ngươi sao cứ lén lút như vậy."

Chát. Một bóng đen rơi trên tường xuống, dẫm lên ngói phát ra tiếng kêu.

Cố Nam nhướng mày:

"Đừng dẫm vỡ ngói nhà ta, nếu không dù ngươi từ đâu đến thì cũng phải đền tiền."

Bóng đen mặc áo bào đen, đeo mặt nạ gỗ xám, hơi thở mơ hồ.

Cố Nam cũng không phải lần đầu thấy loại người này, người Vương gia, Vương gia có hai thanh đao kiếm, một là quân đội công khai, cái còn lại có lẽ là những người này.

Không biết họ gọi là gì, chỉ biết họ chỉ làm việc cho Vương gia, người có thể ra lệnh cho họ có lẽ chỉ có ba người, Tần Vương Doanh Tịch, Tần Vương tử Doanh Trụ, Tần Vương tôn Doanh Dị Nhân.

Cố Nam từng gặp họ ở chỗ Tần Vương, khi làm những việc không thể công khai mới dùng đến họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!