Chương 123: (Vô Đề)

Hai người tiếp tục đi về phía tây, dần dần tiến gần đến biên cương.

Buổi tối tình cờ đi ngang qua một ngôi chùa đổ nát, dù đã hoang tàn, trong chùa không có ai nhưng có chỗ nghỉ ngơi một đêm vẫn tốt hơn là ngủ ngoài trời.

Mang hành lý bước vào chùa, không biết chùa này đã bao lâu không có người đến, trên đất phủ một lớp bụi, xà nhà còn có vài cái mạng nhện, trong mạng nhện không có nhện có lẽ vì lâu rồi không có sinh vật đến, ngay cả nhện cũng không sống nổi.

Trên bàn thờ giữa chùa còn có một bức tượng Phật bằng đá, mất một cánh tay, trên đó còn vài vết nứt.

Huyền Trang bước vào chùa thấy bức tượng Phật trên bàn thờ, cúi mình hành lễ. Cố Nam không hành lễ, dù Huyền Trang đã tặng cô một pháp danh nhưng cô cũng không phải là đệ tử Phật môn.

Cầm lấy một cây chổi không biết đã bao lâu không ai dùng dựa vào cửa, cô đơn giản quét sơ lớp bụi trên đất, sau đó lấy từ hành lý ra hai tấm vải trải trên đất.

Hành lễ xong, Huyền Trang lấy mõ ra ngồi trước cửa chùa đổ nát tụng kinh.

Cố Nam tựa vào cửa, nhìn con đường nhỏ ngoài cửa và những bụi cỏ hoang hai bên.

Tiếng gõ mõ trầm thấp vang vọng trong chùa, kèm theo tiếng tụng kinh nhỏ nhẹ.

"Có lẽ đi thêm bốn, năm ngày nữa là ra khỏi biên giới." Cố Nam quay đầu nhìn Huyền Trang nói.

"Đến bên ngoài biên giới, ta sẽ không tiễn ngươi nữa."

Tiếng gõ mõ ngưng lại khiến tiếng mõ cũng ngừng.

Huyền Trang mở mắt nhìn Cố Nam.

Sau một lúc, hắn nhẹ nhàng đặt cây gậy gỗ trong tay xuống, chắp hai tay lại, từ từ cúi đầu.

"Trên đoạn đường này, cảm ơn ân nhân rất nhiều."

Không có gì. Cố Nam cười, vẫy tay:

"Chỉ là tiện đường thôi mà."

Huyền Trang không nói thêm lời nào, chỉ tiếp tục tụng kinh, hoặc có lẽ những điều hắn muốn nói đều đã nằm trong kinh văn mà hắn tụng.

Trời lại đổ mưa vào lúc chiều muộn có lẽ do thời tiết, những ngày này mưa không ngừng rơi.

Trong cơn mưa, cỏ dại hai bên con đường hoang vắng trở nên xanh tươi hơn, màu cỏ như bị làm mờ, trông khá đẹp.

Những giọt mưa rơi xuống mái ngói của ngôi miếu cũ, rơi xuống đất kêu lách tách.

Huyền Trang không biết từ khi nào đã dừng lại cũng không ngồi thiền mà chỉ nhìn mưa một cách đăm chiêu.

Đây có thể được coi là lúc hiếm hoi hắn không tu luyện Phật pháp, cây gậy trúc bên cạnh bị gió thổi kêu xào xạc, Huyền Trang quay đầu lại, nói với Cố Nam.

"Nói thật, ân nhân, tiểu tăng vẫn chưa biết quý danh của ân nhân là gì, không biết có thể cho tiểu tăng biết không?"

Chỉ là một cái tên, không có gì phải giấu giếm.

Cố Nam định nói tên của mình cho Huyền Trang nhưng đột nhiên nảy ra một chút tinh nghịch, cười nói.

"Ngươi đưa tay ra đây, ta sẽ viết tên ta lên tay ngươi, ngươi đoán ra được thì coi như ta đã nói với ngươi."

Huyền Trang ngẩn ra, đưa tay ra trước mặt Cố Nam.

Hắn cảm nhận được bàn tay mình bị nắm lấy, sau đó một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay.

Đầu ngón tay hơi lạnh, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay hắn, từng nét từng nét viết hai chữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!