Nhìn ánh đèn lấp lánh trong ngôi nhà nhỏ, cô mỉm mỉm cười, từ từ bước tới.
Ngôi nhà nhỏ bằng gỗ bên bờ suối trông khá đơn giản nhưng bên trong được trang bị đầy đủ, từ vẻ ngoài có thể thấy đều là thủ công của con người.
Trong nhà thắp đèn dầu, ánh lửa chiếu sáng căn phòng được bày biện gọn gàng ngăn nắp, một bóng dáng gầy gò đang múc nước bên bếp.
Cố Nam xách giỏ cá bước lên bậc thềm trước cửa, nhẹ nhàng nói với người trong phòng.
"Khởi Nhi, ta về rồi."
Người trong phòng quay lại.
Dưới ánh lửa, tóc cô đã bạc phơ, trên má và mu bàn tay đều đã có dấu vết của năm tháng, dáng người không che giấu được vẻ già nua, hơi còng xuống.
Nhìn thấy Cố Nam, cô mỉm mỉm cười, dùng giọng khàn khàn nói: Sư phụ.
Đốt lửa trong bếp, dùng cá Cố Nam câu về nấu vài món ăn, hai người nói chuyện phiếm về những chuyện thường ngày.
Hầu hết đều là Cố Nam nói, Linh Khởi ngồi bên cười nghe.
Cố Nam kể với Linh Khởi rằng nước suối trong rừng lại dâng lên, hôm đó có thể dẫn cô đi chèo thuyền. Cô còn nói hoa trong rừng sắp nở vài ngày nữa có thể đi ngắm hoa. Lại nói gần đây chim thú trong rừng nhiều lên, rất huyên náo.
Cuối cùng kể về người thanh niên hôm nay gặp, cứ khăng khăng nói cô là tiên nhân, vừa kể vừa than phiền mình đâu giống tiên nhân chỗ nào.
Linh Khởi nghe rồi cười không nói, trong mắt cô, sư phụ ở đâu cũng giống tiên nhân nhưng cũng chẳng giống sư phụ chút nào.
Một bữa cơm chiều trôi qua trong không khí bình yên như thế nhưng Cố Nam dường như vẫn còn lưu luyến.
Cô biết Linh Khởi không còn nhiều thời gian để nghe cô kể những chuyện thường ngày như thế này nữa nên cô trân trọng từng phút giây, muốn nói hết những gì mình muốn nói cho cô nghe.
Sau bữa tối, Cố Nam dẫn Linh Khởi ngồi bên ngoài nhà, ngắm nhìn dòng suối chảy qua nhà và ánh trăng sáng tỏ.
Khoác thêm áo choàng cho Linh Khởi, Cố Nam ngồi bên cô, nhìn ánh trăng trong trẻo, phản chiếu lấp lánh trên dòng suối.
Ánh trăng trong nước thật đẹp nhưng cô chỉ có thể nhìn từ xa, không thể giữ lại.
Linh Khởi có vẻ mệt mỏi như muốn dựa vào Cố Nam nhưng khi quay đầu nhìn Cố Nam, lại nhìn mình, cô không dựa vào nữa.
Những điều đó đều được Cố Nam thu vào mắt, cô đưa tay ra, từ từ ôm lấy vai Linh Khởi để cô dựa vào vai mình, tay kia nắm chặt tay cô.
Bàn tay trong tay mình lạnh lẽo, Cố Nam cúi đầu, một lúc sau, lại ngẩng đầu lên, mắt buồn nhìn đêm tối hỏi.
"Khởi Nhi, con có trách sư phụ không, có lẽ lúc đó ta không nên tìm con và Tú Nhi nữa."
Nếu như thế có lẽ họ sẽ có một nơi chốn tốt đẹp hơn.
Không. Linh Khởi gần như không suy nghĩ, lắc đầu khẽ nói. Cảm nhận bàn tay nắm chặt mình vẫn như xưa, cô mỉm cười.
Từ cái ngày trên con phố đó, sư phụ đã cho cô ba đồng tiền và từ đó chỉ có mỗi cô là luôn theo sư phụ không rời.
Chỉ là Linh Khởi nắm chặt tay của Cố Nam.
Cô không biết, sau khi cô đi rồi, ai sẽ ở lại bên cạnh sư phụ, ai sẽ thay cô nghe sư phụ nói chuyện.
Cố Nam điều chỉnh lại tâm trạng của mình như thể mỉm cười và chỉ về phía rừng cây xa xa nói:
"Đó chính là khu rừng mà ta đã nói với con, đợi đến khi hoa nở, chúng ta sẽ cùng đi, mang theo chút đồ ăn, chút trà nước!"
Suối nước róc rách, chảy qua đêm yên bình này và tiếng người dần dần xa trong âm thanh của dòng nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!