Chương 11: (Vô Đề)

Ào. Cố Nam dội nước lạnh lên mặt, cảm giác băng giá kèm theo sự nhức nhối khiến đôi tay run rẩy của cô dịu đi ít nhiều.

Vết máu trên tay bị nước lạnh hòa tan nhuốm đỏ chậu nước, Cố Nam chống tay lên bàn, nước nhỏ xuống từ chóp mũi, rơi vào chậu nước hồng nhạt tạo nên những gợn sóng.

Cố Nam thở dốc, ngực hơi nghẹn lại.

Cô lặng lẽ nhìn bóng mình trong nước, hơi thở dần đều lại, rồi im lặng.

Trời đã tối, không biết từ khi nào gió bắt đầu thổi, gió đêm bỗng lớn lên khiến tuyết lại giảm đi chút ít.

Cố Nam cầm lệnh bài, ra chuồng ngựa dẫn Hắc Ca ra, bước ra khỏi doanh trại. Cô bỗng nhiên muốn đi dạo.

Gió thổi tung áo choàng của Cố Nam, cô ngồi trên lưng Hắc Ca, mơ màng nhìn con đường tối tăm, để lại một hàng dấu chân lộn xộn phía sau.

Đến hôm nay khi giết tên gián điệp của quân Triệu, cô mới thực sự hiểu rằng cô đã lên chiến trường, nơi mà không giết người thì người giết mình, nơi mà cô không biết ngày nào sẽ ngã xuống ở đâu.

Bỗng nhiên Cố Nam khẽ mỉm cười lắc đầu.

Thôi kệ, dù sao cũng là một cái mạng hèn, cùng lắm là một ngày nào đó nằm xuống thì cứ coi như một giấc mơ không tỉnh dậy vậy.

Cố Nam khịt chiếc mũi lạnh do gió thổi, không nghĩ ngợi gì thêm mà kéo dây cương của Hắc Ca.

"Hắc Ca, đi thôi, nhanh lên! Hôm nay ta để ngươi ăn thỏa thích."

Hắc Ca liếc mắt nhìn Cố Nam, không biết cô hôm nay phát điên gì. Nhưng vẫn tung vó chạy.

Cố Nam chưa từng thấy Hắc Ca chạy nhanh như vậy.

Wow! Tiếng hét kinh ngạc của Cố Nam vang lên, người và ngựa như một cái bóng mờ lao đi trong gió tuyết.

Lính gác trên tường cao của doanh trại nhìn Cố Nam chạy xa dần thì lắc đầu. Thời chiến mà còn có thể vô tư ra ngoài doanh trại vui chơi như vậy, trong cả đại quân Tần có lẽ chỉ có mình cô thôi.

Trong quân doanh vẫn đồn rằng, Bạch tướng quân thường nói Cố cô nương rất hoang dã, xem ra quả thật không sai.

Vẫn là đồi cỏ đó, Hắc Ca phì ra một làn hơi trắng, chậm dần bước.

Cố Nam xoa bờm ngựa, cười nói:

"Nói có ăn thì ngươi mới chạy nhanh thế."

Nói rồi, cô nhảy xuống đất.

Nhưng đột nhiên cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Cố Nam quay đầu, lại thấy một người đã ngồi trên đồi cao.

Sững sờ một chút, cô tỉnh lại, vỗ nhẹ vào cổ Hắc Ca: Đi ăn cỏ đi.

Hắc Ca liếc mắt nhìn người trên đồi, cảm thấy không có ác ý, mới chậm rãi bước sang một bên vùi mũi vào lớp tuyết.

Đúng là trùng hợp.

Cố Nam bước lên đồi, đứng bên cạnh người đó, tùy tiện ngồi xuống.

Người đó là Triệu Quát mà cô gặp đêm trước.

"À, đúng là trùng hợp." Triệu Quát cười bất đắc dĩ, quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía dãy núi Trường Bình.

Hai người một Tần một Triệu có thể ngồi cạnh nhau hòa thuận thế này, sao có thể nói không trùng hợp được chứ?

Hai người ngồi khoanh chân, bỗng nhiên Cố Nam chậm rãi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!