Chương 41: (Vô Đề)

Du Thanh Vi trở tay sờ sờ lên lưng, không sờ được cái gì, lại đứng dậy đi soi gương, vẫn không hề thấy gì cả. Cô hỏi Lộ Vô Quy vảy trắng đó là cái gì, có nguồn gốc hoặc ảnh hưởng ra sao.

Lộ Vô Quy nói: Không biết.

Nàng khó mà nói là cái gì, chẳng qua là cảm thấy vảy trắng trên lưng Du Thanh Vi đôi chút quen mắt, như là đã từng thấy ở nơi nào, nghĩ lại một lúc, không phải là giống vảy trên người cha Du Thanh Vi đó sao.

Trên người cha Du Thanh Vi có, trên người Du Thanh Vi cũng có —— Du Thanh Vi chen tới bên người nàng làm cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.

Du Thanh Vi nghiêng người tựa vào bên cạnh Lộ Vô Quy, ôm lấy một cánh tay của nàng, trán kề lên bả vai của nàng, thấp giọng nói:

"Ngủ đi, muộn rồi, giờ Tý cũng sắp qua."

Trong mơ hồ, nàng nhìn thấy có ánh trăng nhàn nhạt rọi vào vật thể màu trắng làm khúc xạ ánh sáng, trong ánh sáng mờ nhạt có một con vật giống như rắn toàn thân trắng trong như tuyết chậm rãi bò qua, con rắn đó rất lớn, lớn bằng bát cơm nàng ăn, nó ngẩng đầu lên, phun ra cái lưỡi, trên trán mọc ra một thứ như sừng con tê giác, bên tai còn có tiếng đọc của lão đạo sĩ đang dạy một đám tiểu đạo sĩ:

"Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh, vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu*..."

(* Dịch: Đạo mà có thể giảng giải được thì không phải là cái đạo thường hằng. Tên mà có thể gọi được thì không phải là cái tên thường hằng. Không tên là khởi đầu của trời đất, có tên là mẹ của muôn vật. Cho nên thường không để nhìn thấy cái có vi diệu trong cái không.

Thường có để nhìn thấy cái không vi diệu trong cái có. Hai cái đó cùng một nguồn gốc, nhưng tên khác nhau, đều gọi là huyền. (Cái) huyền ấy thâm sâu hơn cả những gì thâm sâu; chính là cửa phát sinh ra mọi điều huyền diệu.

Nguồn: http://. thienlybuutoa. org/Books/tutuongdaogia/ttdg01. htm)

Lão đạo sĩ kia đọc vô cùng có ý cảnh và ý nhị, đại bạch xà nghe mà liên tục lắc đầu, nó lắc đầu, nàng cũng lắc đầu đọc theo.

"Tiểu muộn ngốc, tiểu muộn ngốc..."

Bàn tay lạnh lẽo vỗ vào trên mặt của nàng, tiếng nói quẩn quanh ở bên tai bay xa, mặt Du Thanh Vi xuất hiện ở trước mắt. Nàng nhìn thấy Du Thanh Vi với nét mặt sụp đổ, hỏi nàng:

"Em có ngủ không hả? Khuya khoắt lắc đầu đọc Đạo đức kinh..."

Lộ Vô Quy mơ mơ màng màng đáp lại:

"Dù sao cũng tốt hơn xuất hồn." Lật mình, nằm úp sấp, lại ngủ thiếp đi.

Ánh bình minh đầu tiên rực rỡ rọi sáng phía chân trời.

Âm thanh hỗn loạn trong đầu Lộ Vô Quy biến mất rồi, tiếng động lắc đầu đọc Đạo đức kinh cũng đã biến mất, toàn bộ thế giới tức khắc yên tĩnh lại, nàng lại chợp mắt một lúc, uể oải xuống giường, đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, đến khi bóp xong kem đánh răng mới chợt giật mình thấy không đúng, lùi về phía sau vài bước ló nhìn về trên giường, trên giường trống rỗng, không thấy Du Thanh Vi!

Chị Hiểu Sanh nói:

"Giấc ngủ của Du tổng không tốt, từ trước đến giờ ngủ rất trễ mới rời giường, sau khi em rời giường thì cố gắng nhẹ chân nhẹ tay, ngàn vạn lần không thể đánh thức cô ấy, bằng không cô ấy tức giận sẽ xốc bay nóc nhà."

Lộ Vô Quy nói thầm: Đây gọi là dậy trễ?

Lại chui về nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, khi nàng vệ sinh xong, đung đưa đi đến phòng khách, thấy ngay Du Thanh Vi ôm vào lòng một con gấu ngựa bông lớn lông bù xù, trên người quấn chăn nằm bò trên sô pha đang ngủ say, ngay cả chăn rơi hơn một nửa trên mặt đất cũng không biết.

Nàng sợ tiếng mở cửa làm phiền đến Du Thanh Vi, cũng không dám về nhà thay áo ngủ, yên lặng ngồi tĩnh tọa trên ghế sô pha đơn bên cạnh, chờ Du Thanh Vi tỉnh.

Nàng chờ đến lúc đói bụng, Du Thanh Vi vẫn chưa tỉnh.

Lộ Vô Quy mở một con mắt liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, nhìn thấy đã mười giờ rồi, Du Thanh Vi chỉ trở mình một cái, một chút dấu hiệu muốn tỉnh cũng không có.

Lại qua mười mấy phút, đột nhiên điện thoại di động mà Du Thanh Vi đặt ở trên khay trà vang lên.

Lộ Vô Quy sướng chết mất, nghĩ thầm:

"Lần này ắt hẳn tỉnh dậy rổi nhỉ?" Sau đó nhìn thấy Du Thanh Vi trở mình, dường như rất buồn bực, dùng con gấu bông trong lòng bịt kín đầu và lỗ tai. Dáng vẻ này không giống như là muốn dậy nha!

Nàng suy nghĩ một lúc, lặng lẽ đi tới bên bàn trà, nhét điện thoại di động của Du Thanh Vi vào dưới gối cô, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất xông về trên ghế sô pha đơn khoanh chân ngồi tĩnh tọa, giả bộ đang ngồi thiền, nhưng lại nhịn không được, liền mở mắt ti hí nhìn về phía Du Thanh Vi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!