Chương 37: (Vô Đề)

Nàng nói xong trông thấy mặt Miệng không lưu đức biến hóa xanh xanh trắng trắng, không phản ứng, ngồi về chỗ.

Một lát sau, Miệng không lưu đức chuyển cái ghế ngồi ở cách nàng không xa, trừng mắt nhìn nàng, trừng trong chốc lát, lại đến bên người nàng, cứng rắn hỏi:

"Nè, phải phơi nắng bao lâu?"

Lộ Vô Quy nhìn mặt trời trên đỉnh đầu sáng chói, đáp: Nửa giờ đồng hồ.

Miệng không lưu đức trở về kéo ghế, lại ngồi ở bên người Lộ Vô Quy, nói:

"Cô thật sự cõng Thanh Vi đòi nợ kia trở về từ đất người chết à?"

Lộ Vô Quy thoáng nhìn bà ta, liền nhắm mắt lại ngồi thiền. Miệng không lưu đức lại liên tục hỏi nàng rất nhiều vấn đề liên quan tới Du Thanh Vi, nàng cảm thấy Miệng không lưu đức rắp tâm không tốt, không để ý tới bà ta.

Miệng không lưu đức mắng nàng một câu, xách cái ghế ngồi vào bên cạnh, ngồi hết nửa giờ đồng hồ thì la hét muốn đi đắp mặt nạ rồi trở về phòng.

Lộ Vô Quy biết phơi quần áo trong sân người khác như thế không tốt lắm, chờ mặt trời sưởi gần hết âm khí, bản thân cũng khôi phục lại không ít, liền gộp lại quần áo thành một đống, thừa dịp lúc này ánh nắng vừa vặn, làm cái tụ dương quyết thanh trừ âm khí còn sót lại.

Nàng ôm quần áo lên lầu trở về phòng, đặt quần áo vào trong bồn rửa tay mà giặt sạch sẽ, sau khi hỏi qua chị Tiền nơi phơi quần áo, tìm nơi cách xa xa chỗ họ phơi quần áo để phơi khô quần áo.

Ba giờ rưỡi chiều nhỉnh một chút, cửa phòng làm pháp sự mở ra.

Một đống người chờ ở trong phòng khách đang muốn xúm tới thì nhìn thấy ông Du với vẻ mặt mệt mỏi đi ra. Theo phía sau ông là Khưu đại sư con mắt đỏ giống mắt thỏ, thoạt nhìn gầy một vòng lớn, tiếp phía sau chính là hai người ngoài ba mươi cõng Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi đi ra.

Lộ Vô Quy xúm lại nhìn sắc mặt của Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ, mặc dù hơi tái nhợt, không có mấy phần huyết sắc, nhưng mà ấn đường, hốc mắt sạch sẽ giống như gột rửa qua, nhân trung, sắc môi đều rất tốt, hít thở tuy yếu, nhưng mà rất vững vàng.

Nàng thầm nói:

"Quả nhiên là cháu gái ruột."

Nhìn thấy Lộ Vô Quy tới gần, Tả tổng cùng ba mẹ Tả Tiểu Thứ cũng chen tới.

Vẻ mặt mẹ Tả Tiểu Thứ khẩn trương hỏi:

"Như thế nào rồi? Thuận lợi không? Không sao chứ?"

Bộ dáng Khưu đại sư như muốn ngã, ỉu xìu mà xua tay, đi đến ghế sô pha ở phòng tiếp khách liền tê liệt ngã xuống ở đó không động đậy.

Hai thanh niên cõng Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi lúc đi đường bắp chân đều run lên, không nói tiếng nào.

Ông Du vội vàng căn dặn chị Tiền chiêu đãi mấy người mệt mỏi đến mức thoát hình* này.

(*Thoát hình là gầy gò quá mức.)

Thế là mấy người không nhận được câu trả lời lại đồng loạt mà nhìn sang hướng Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy nói: Không sao rồi.

Miệng không lưu đức hỏi:

"Có thể để lại di chứng không?"

Có lẽ là giọng nói của bà ta có chút không đúng, Lộ Vô Quy nghe thấy bà ta hỏi lời này đã cảm thấy là bà ta ngóng trông để lại di chứng.

Nàng lắc đầu, nói:

"Âm độc rút rất sạch sẽ, ăn nhiều thuốc bổ bổ khí dưỡng nguyên, không mất bao lâu có thể điều trị về như cũ."

Miệng không lưu đức đầy mặt xúi quẩy lườm một cái, quay đầu đến ngồi bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!