Trang Hiểu Sanh cảm thấy đầu của mình có chút không đủ xài. Tả Nhàn sẽ không lấy chuyện này ra để đùa chị, chị tin Tả Nhàn. Chị cứ nghĩ rằng người sau khi chết biến thành quỷ, chỉ có thể sinh sống ở nơi âm u, ban ngày rèm cửa sổ trong phòng phải kéo kín mít không có tý ánh sáng nào chiếu vào.
Nhưng mà, sự thật trước mắt là Nhị Nha nhà chị sống sờ sờ đứng ở dưới ánh mặt trời, đứng ở trước mặt chị. Chị tỉnh táo lại, vui mừng hỏi: Em không có chết?
Lộ Vô Quy Ế một tiếng, không biết trả lời ra sao, đành phải mời Trang Hiểu Sanh vào nhà, nói:
"Chị Hiểu Sanh mau vào."
Trang Hiểu Sanh vào nhà, đặt vali ở cạnh cửa, lại đi xem bùa đặt trên bàn làm việc, hỏi:
"Em đang vẽ bùa ở đây? Bùa gì thế?"
Lộ Vô Quy chỉ cho Trang Hiểu Sanh biết từng loại bùa mà mình vẽ, nói:
"Thôn Liễu Bình đang thi công, âm khí nặng, những công nhân kia phải dùng bùa phòng thân, còn có rất nhiều nơi cũng phải trấn bùa, sợ xảy ra chuyện."
Trang Hiểu Sanh im lặng nhìn Lộ Vô Quy, rồi lại nhìn chằm chằm vào bùa mà Lộ Vô Quy vẽ, thầm nói trong lòng:
"Quỷ thì đâu thể vẽ các loại bùa trừ tà nhỉ? Nhiều bùa như vậy ở chỗ này đều không trấn áp Nhị Nha, Nhị Nha là người chứ nhỉ?" Chị giơ tay lên sờ Lộ Vô Quy.
Là người hay là quỷ, sờ một cái rồi cũng biết thôi.
Lộ Vô Quy né người sang một bên, tránh thoát, nói: Tay chị nóng.
Trang Hiểu Sanh xích lại gần Lộ Vô Quy, tập trung nhìn đi nhìn lại, hỏi:
"Em không sao thật chứ?"
Lộ Vô Quy nói: Em cực kỳ tốt nha. Nàng cười khan một tiếng, vội vàng mải miết đi cất bùa.
Cực kỳ tốt thì chột dạ cái gì? Trang Hiểu Sanh tức giận liếc nhìn Lộ Vô Quy, liền nhìn thấy trên bàn chỉ có bóng của bùa, không có bóng của Lộ Vô Quy.
Chị thoáng sửng sốt, lần nữa định thần nhìn lại, nhìn thấy bàn ghế, bao gồm đồ trên bàn, đồ trên tay Lộ Vô Quy ở dưới ánh mặt trời đều có bóng, duy chỉ không có bóng của Lộ Vô Quy.
Người sống sờ sờ đứng ở trước mặt lại không có bóng, chuyện này --
Trang Hiểu Sanh có một loại ảo giác nhân sinh sống gần hai mươi chín năm hoàn toàn bị lật đổ.
Chị có loại dự cảm sắp bị Nhị Nha nhà chị lại một lần nữa mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Trang Hiểu Sanh muốn hỏi Lộ Vô Quy Cái bóng của em đâu, nhưng chị nhìn ra Lộ Vô Quy muốn né tránh, dường như có băn khoăn. Chị ngồi xuống cái ghế gập bên cạnh, nói:
"Tả tổng nói với chị chút chuyện của em, nói em xảy ra chuyện. Có điều ba mẹ nói em rất tốt, nói em hoạt bát cơ trí cởi mở nhiều hơn trước kia, nói Du Thanh Vi dạy em rất nhiều thứ, bọn họ rất cảm kích Du Thanh Vi."
Lộ Vô Quy mở một đôi mắt to óng ánh mừng rỡ nhìn Trang Hiểu Sanh, hỏi:
"Họ cũng cảm thấy Du Thanh Vi tốt ạ?"
Trang Hiểu Sanh hỏi:
"Em cảm thấy Du Thanh Vi rất tốt?"
Lộ Vô Quy nói: Đúng vậy.
Trang Hiểu Sanh dịu dàng hỏi: Tốt chỗ nào?
Lộ Vô Quy nói:
"Thơm tho, ấm áp, sờ vào rất dễ chịu, chị ấy còn luôn dính vào em ôm cánh tay của em ngủ, em rất thích chị ấy lại gần em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!