Chương 8: Tâm tư

- Ôn Lâm, hôm nay thời tiết rất nóng, cô phải đề phòng trúng gió.

Đang lúc tâm tư Ôn Lâm đang rối loạn, Lý Vĩnh Xương thình lình thốt ra một câu, rõ ràng là quan tâm, nhưng lại là một lời nói ám chỉ.

Ôn Lâm cười cười, không nói gì, cô không sợ Lý Vĩnh Xương. Ở Huyện ủy Lý Vĩnh Xương là một người quyền lực ngập trời, nhưng lại chưa chắc có thể làm gì được cô. Ánh mắt đưa ra ngoài cửa sổ

--- bóng dáng Quan Doãn và Ngõa Nhi lướt qua, cũng không biết đã đi đâu.

Trong lòng cô có một cảm giác không rõ ràng thoáng qua. Từ góc độ tình cảm cá nhân mà nói, cô rất sẵn lòng giúp Quan Doãn một tay, nhưng xuất phát từ lập trường chính trị, cô lại không thể nhúng tay vào việc của Quan Doãn.

Người dì làm trong Ban tổ chức cán bộ Thành ủy nói với cô, tình hình của Quan Doãn rất đặc biệt, phía trên đã có người lên tiếng rồi, ai cũng không được trọng dụng Quan Doãn. Trừ phi Quan Doãn nhảy ra khỏi quan trường, nếu không muốn leo lên được trong chốn quan trường, e rằng cả đời cũng không có cơ hội.

Hơn nữa người dì này còn nhắc nhở cô nhiều lần, không được tiết lộ một chút tin tức nào cho Quan Doãn, nếu không, ngay cả bản thân cô cũng bị liên lụy.

Trong lòng Ôn Lâm thầm thở dài, ánh mắt cô dừng lại trên đôi vai rộng lớn của Quan Doãn, trong lòng là sự chua xót và bất đắc dĩ. Nhưng Quan Doãn có thể mượn việc Lý Ngõa Nhi đến, thuận lợi mở cục diện, không đến nỗi tiếp tục bị kẹp giữa hai đầu.

Quan Doãn chỉ có thể dựa vào chính mình, với những nội tình mà cô biết, ai cũng không giúp được Quan Doãn. Hơn nữa cho dù có người thích hắn, cũng không dám mạo hiểm đắc tội với cấp trên mà đề bạt hắn.

Ôn Lâm nghĩ, nếu có thể, cô hy vọng có cơ hội ngồi cùng Quan Doãn để nói chuyện một chút, khuyên Quan Doãn đến phía nam phát triển. Cô có thể giới thiệu công việc ở các công ty nước ngoài cho hắn, không gian phát triển sau này sẽ nhiều hơn trong chốn quan trường nhiều.

Cuộc đời con người, có nhiều lúc thời cơ thật sự rất quan trọng. Vận số của Quan Doãn không tốt, với thân phận là thạc sĩ Đại học Bắc Kinh của hắn, thật sự không cần cứ ở mãi ở Huyện ủy để lãng phí tuổi thanh xuân, lãng phí tài năng… Ôn Lâm nắm chặt hai tay, thu ánh mắt lại.

Bên ngoài cửa xe, bóng dáng của Quan Doãn và Ngõa Nhi đã không còn nhìn thấy nữa.

Quan Doãn đương nhiên không biết tâm tư của Ôn Lâm, hắn dẫn Ngõa Nhi đến cánh đồng, hy vọng Ngõa Nhi có thể vui vẻ… Đứng giữa cánh đồng, hồi tưởng lại sự thình lình của Lý Vĩnh Xương vừa rồi, hắn không khỏi lắc đầu cười.

Được, Vương Xa Quân đề phòng hắn mọi lúc còn chưa nói, ngay cả Lý Vĩnh Xương cũng đích thân ra mặt rồi, hắn thật sự sẽ bị cả hai người gắt gao ép chết hay sao?

Cánh đồng tháng 8, muôn hình vạn trạng, tràn đầy cảnh tượng sung mãn của mùa thu hoạch. Là một huyện nhỏ có ngành nông nghiệp lạc hậu, thật ra ưu thế của huyện Khổng cũng rất rõ ràng, ruộng đất phì nhiêu, ruộng tốt nhiều, đất đai bằng phẳng, sản vật phong phú.

Cho dù trồng cái gì, đến mùa thu cũng tràn đầy hy vọng về một vụ mùa bội thu.

Cánh đồng ngô rộng lớn, những cây ngô và cây đậu nành bay theo gió, cảnh đẹp ý vui, làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Cánh đồng luôn mang lại cho người ta hy vọng tràn đầy, thoải mái vô tư mà dâng tặng hết tất cả.

Đứng đón gió, tâm tình Quan Doãn cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Không ai biết một năm Quan Doãn ở Huyện ủy là một sự dày vò như thế nào. Hắn mang quá nhiều gánh nặng, cũng mang theo hy vọng của quá nhiều người, đồng thời, sau khi cuộc đời hắn vòng qua một ngã rẽ quá lớn, hắn vẫn luôn giữ được sự cẩn thận, dùng tâm thái lạc quan và hướng về phía trước để đối mặt với tất cả mọi việc.

Sự gian nan của hắn không người biết cũng không có chỗ để kể ra.

Cho nên, hắn rất cảm ơn vì Lý Ngõa Nhi đã đến, bởi vì sự hoạt bát và vui vẻ của Ngõa Nhi, đã khiến tâm tình hắn tốt hơn.

Buổi chiều vừa hay không có việc gì, lại đúng ngày nghỉ

- sau ngày 25 tháng 3 năm ngoái thực hiện chế độ hai ngày nghỉ, cơ quan Đảng và chính phủ đều đã lần lượt chấp hành – Nhưng là một thông tín viên của Huyện ủy, bình thường không thể có hai ngày nghỉ.

Lãnh đạo không nghỉ, Quan Doãn từ trước đến nay không có khả năng được nghỉ.

Hôm nay khá đặc biệt, Bí thư và Chủ tịch huyện đều đến Thành ủy họp, các lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy lại đến thị trấn Phi Mã xử lý cuộc tranh cãi trong việc dùng nước, Huyện ủy nhất thời trở thành thành trống.

Đã làm việc ở Huyện ủy được gần một năm rồi, lần đầu tiên Quan Doãn được hưởng một kỳ nghỉ hiếm có.

Cũng có thể nói, Ngõa Nhi đến đây, có thể khiến hắn có được lý do đường đường chính chính cho việc lớn mật rời khỏi Huyện ủy.

Ngõa Nhi cứ như một con bướm không ngừng bay qua bay lại dưới ánh mặt trời. Sự trong trắng thuần khiết của cô, chiếc váy liền thân màu vàng nhạt của cô tung bay dưới cơn gió của cánh đồng. Nụ cười không ngớt, lúc ở bên tai, lúc lại ở phía xa, như ở phía chân trời.

Ngõa Nhi từ nhỏ đến nay lớn lên ở thành thị, chưa từng được thấy cánh đồng hoa màu như vậy. Cô hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn cái gì cũng cảm thấy tò mò, tay trái cầm một bó hoa dại to không biết tên, tay phải cầm một vòng hoa cỏ.

Giống như một đám mây trắng từ trên bầu trời rớt xuống, mang đến không khí tươi mát vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!