- Vừa rồi tôi ở Văn phòng Huyện ủy, nhận được điện thoại của Vương Xa Quân, y nhờ tôi chiếu cố đến Ngõa Nhi. Tuy nhiên bây giờ tôi bận việc, không thể rời đi được, cậu giúp tôi việc này trước đi.
Ôn Lâm lại nhanh chóng nói một mạch, uống một ngụm nước lớn, rất không có hình tượng mà lau miệng. Cũng không quan tâm Quan Doãn có đồng ý hay không, quay người rời đi,
- Ngõa Nhi giao cho cậu đó, chăm sóc tốt một chút, lát nữa mời cậu ăn cơm.
Cô quay người cười với Ngõa Nhi, sau đó cứ như một cơn gió, Ôn Lâm biến mất ngoài cửa.
Quan Doãn ngẩn người, sao có thể như vậy? Quay người nhìn lại, Lý Ngõa Nhi đứng bên cạnh cười trộm, chắp tay sau lưng, khom người, hai mắt nheo lại như ánh trăng, kinh ngạc nhìn Quan Doãn. Có ý là, xem anh làm sao bây giờ!
Quan Doãn còn chưa nghĩ được phải làm thế nào, đường dây điện thoại riêng dành cho lãnh đạo trên bàn lại vang lên, hắn đưa tay nhận điện thoại:
- Xin chào, tôi là Quan Doãn.
- Quan Doãn, tài liệu của cậu tôi đã xem rồi.
Tiếng phổ thông mang chất giọng miền nam, không phải Lãnh Phong thì còn là ai.
Tim Quan Doãn bỗng nhảy lên tới cổ họng, căng thẳng đến mức không nói được gì!
Nếu là bình thường, Quan Doãn cũng không đến mức bị một câu nói của Lãnh Phong làm cho hoang mang lo sợ. Chỉ là tài liệu của hắn đưa lên vào thời điểm quá tinh tế, không những Lãnh Phong chưa chắc giành được thắng lợi trong cuộc đối kháng với Lý Dật Phong, hơn nữa lần này Lãnh Phong đột nhiên cùng Lý Dật Phong đến Thành ủy để họp, có lẽ chính là thời khắc cuối cùng quyết định vận mệnh…
Hơn nữa, cho dù Lãnh Phong đi hay ở lại, cách nhìn và cách xử lý tài liệu của y, cũng có liên quan đến vận mệnh của Quan Doãn. Lại thêm lúc này là thời kỳ chuyển biến quan trọng, đã bị kẹp ở giữa trong suốt một năm ở Huyện ủy, lúc này đang đối mặt với thời điểm vận mệnh sẽ lên hay xuống.
Quan Doãn dù sao vẫn còn trẻ, không căng thẳng mới là lạ.
- Chủ tịch huyện…
Quan Doãn muốn nói gì đó, vừa mới mở miệng lại bị Lãnh Phong ngắt lời. Giọng nói của Lãnh Phong cũng không nâng lên nữa, nói với vẻ nhàn nhạt:
- Trước tiên không cần nói nữa, tôi lập tức phải đi họp rồi, chờ tôi về, cậu hãy giáp mặt nói cho tôi biết suy nghĩ của cậu.
Hít sâu một hơi, Quan Doãn nhẹ buông điện thoại, ngẩng đầu nhìn những cây xanh bên ngoài cửa sổ, trời xanh cùng những đồng ruộng phía xa xa, trong lòng nhất thời thả lỏng hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ bướng bỉnh mà mạnh mẽ, nếu đã mạo hiểm đánh cược một phen rồi, sao lại không đánh cược đến cùng?
Vốn dĩ hắn từ Ủy ban Trung ương Bắc Kinh rớt trực tiếp xuống Huyện ủy đã là một lần lật bàn trong đời rồi, vậy bây giờ xem như thêm một lần lật bàn nữa cũng có gì đáng ngại chứ?
Cuộc đời cứ oanh liệt như vậy, hoặc là thất bại thảm hại, cứ mãi bị kẹp ở giữa không lên không xuống như bây giờ khiến người ta không thở nổi, thì sống cũng không bằng chết!
Nhớ tới những ngày tháng huy hoàng ở Đại học Bắc Kinh, nghĩ tới những hy vọng và tương lai ở Bắc Kinh xa xôi, nghĩ đến tuổi thanh xuân và tình yêu đã mất đi, Quan Doãn bỗng chốc đưa ra một quyết định
--- Ánh mắt hắn dừng trên người Lý Ngõa Nhi đang mở to mắt với vẻ tò mò, nói với vẻ vô cùng kiên định:
- Ngõa Nhi, đi theo anh!
Huyện Khổng nằm ở vùng bụng của bình nguyên Hoa Bắc, bên trong là vùng đất bằng phẳng, nhưng ở phía nam thị trấn lại có một đỉnh núi mọc lên. Đỉnh núi cũng không cao, độ cao so với mặt nước biển cũng chỉ có mấy trăm mét, tên là núi Bình Khâu.
Núi Bình Khâu cũng không phải ngọn núi có danh tiếng gì, vừa không nổi tiếng vừa không có cảnh gì đẹp, nhưng không biết tại sao lại được ghi lại trong《Sơn Hải kinh》.
Tương truyền, năm đó Đại Vũ trị thủy đi qua núi Bình Khâu, nhất thời khát nước, thấy núi Bình Khâu có một ngọn suối, liền uống nước suối đó.
Nước suối thanh mát dễ uống, Đại Vũ nhất thời không giải khát được, liền lấy ngọn giáo đâm vào mạch suối, nước suối nhất thời trào ra, hội tụ lại rồi thành thác nước. Lâu năm, liền tạo thành một đầm nước ngay giữa sườn núi, gọi là đầm Bình Khâu.
Thật ra từ đầu huyện Khổng không được gọi là huyện Khổng, mà gọi là huyện Bình Khâu. Triều nhà Thanh vì kiêng kỵ chữ Khâu, nên đổi thành huyện Khổng.
Quan Doãn cũng không dám dẫn Ngõa Nhi đi leo núi Bình Khâu. Tuy núi Bình Khâu không cao, nhưng địa thế lại hiểm trở, lại thêm đầm sâu nước lạnh, rất dễ xảy ra nguy hiểm. Nhưng Ngõa Nhi lại không phải là một cô gái biết đạo lý, cô không những không biết đạo lý, mà còn rất chủ động.
Vừa mè nheo lại vừa làm nũng, cuối cùng Quan Doãn không còn cách nào khác, đành phải nhường một bước, đồng ý dẫn cô ra ngoài đồng đi một vòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!